Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 122

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cô nghĩ trong lòng, mặc kệ gia đình họ Cố có tin hay không, nhưng cô vẫn sẽ giải thích với bọn họ. Còn chưa kịp đợi cô mở miệng, mẹ cả Tôn đã nói trước.

“Y Nhất, con đừng nghe những lời bàn tán bên ngoài, mẹ đã trút giận thay cho con rồi, mẹ đã chửi đám người kia một trận, con không cần phải sợ, gia đình sẽ luôn tin tưởng con.” Mẹ cả Tôn nắm tay của Sở Y Nhất, bà nói với vẻ lo lắng.

Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt của Sở Y Nhất suýt nữa đã trào ra ngoài. Sự tin tưởng của gia đình họ Cố còn khiến cô cảm động hơn so với sự tin tưởng của Cố Hướng Đông dành cho cô. Suy cho cùng, Cố Hướng Đông là vì yêu cô, nhưng không ngờ gia đình họ Cố lại tin tưởng cô vô điều kiện như vậy.

“Mẹ.” Giọng nói của Sở Y Nhất có chút khàn khàn, cô thật sự rất muốn xông lên ôm chặt mẹ cả Tôn, cô sụt sị, sau đó nói: “Mẹ, lần trước chẳng phải con đã vào thị trấn đó sao. Có ông chủ của một hiệu sách đã nhìn trúng quyển sách mà con đã vẽ cho Tiểu Bảo, anh ta đã đưa ra yêu cầu hợp tác với con, con vẽ bản thảo, còn anh ta phụ trách in ấn và bán ra ngoài thị trường. Thu nhập thì con ba phần, anh ta bảy phần, lần trước con đi vào thị trấn là để gửi bản thảo cho anh ta, cũng như ký hợp đồng hợp tác, sau đó đã bị một thanh niên trí thức trong xã nhìn thấy.”

Chuyện này người nhà họ Cố đều biết, không phải lúc đó Sở Y Nhất đã đổi về rất nhiều đồ hay sao, cho nên không cần phải giải thích thêm, Sở Y Nhất không phải là kiểu người giống như bọn họ đã nói.

“Ừ, mẹ biết rồi, con rất biết chừng mực. Con yên tâm đi, cả nhà sẽ luôn ủng hộ cho con.” Mẹ cả Tôn càng thêm an tâm, một đứa con dâu biết làm lụng như thế này, nhà nào không ưa thì mù rồi.

“Thím nhỏ, cháu cũng tin tưởng thím.” Cố Tiểu Trụ cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ. Trong gia đình này, ngoại trừ chú nhỏ, người mà cậu bé bội phục nhất là thím nhỏ, cậu bé tin tưởng thím nhỏ một trăm phần trăm.

“Thím nhỏ, cháu cũng tin tưởng thím.” Cố Tiểu Xuyên đã ổn định hơn rất nhiều so với trước kia, lúc này cậu bé cũng tin tưởng Sở Y Nhất.

Tiểu Bảo nhìn trái nhìn phải, không biết chuyện gì đang xảy ra, “Mẹ, con cũng tin mẹ.”

Ngay khi cậu bé nói ra điều này, mọi người đều bật cười, chút ngượng ngùng ban nãy cũng biến mất.

Đôi mắt của Sở Y Nhất ngấn nước, gia đình họ Cố thật là tốt.

Với những lời đồn đang được lan truyền, vì có sự tin tưởng vô điều kiện của gia đình họ Cố, tâm trạng của Sở Y Nhất không hề bị ảnh hưởng, điều cô không ngờ được là lại có một người xuất hiện.

Lưu Thục Phân đứng bên ngoài lớp học với tâm trạng thấp thỏm, cô không ngừng nhìn vào bên trong lớp.

“Cô đang tìm tôi?” Sở Y Nhất bước ra ngoài và hỏi với giọng nghi ngờ.

“ Đúng vậy. Sở Y Nhất, mặc dù tôi không thích cô, nhưng có chuyện này tôi vẫn muốn nói rõ ràng với cô. Tin… tin đồn kia không phải do tôi nói.” Như thể cô đã hạ quyết tâm rất lớn, Lưu Thục Phân nói xong với Sở Y Nhất, cô còn bồi thêm một câu, “Mặc kệ cô có tin hay không.”

Cô gái này thật sự khiến người ta bất ngờ, Sở Y Nhất cũng không còn ghét cô ấy như lúc đầu nữa rồi.

“ Nhưng ít nhiều cũng có liên quan đến tôi, cho nên tôi quyết định đến đây để nói lời xin lỗi với cô, tôi xin lỗi.”

Sở Y Nhất nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lưu Thục Phân, ước chừng cả đời cô ấy chưa từng làm chuyện như vậy, tuy rằng tính tình xấu, nhưng tâm tình không xấu.

“ Tôi biết không phải là do cô truyền ra đâu, nhưng quả thật cũng có liên quan đến cô một chút, vậy nên tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”

“Sở Y Nhất, vậy ngày hôm đó, người đàn ông đó rốt cuộc là…”

“Là ai ấy hả, tôi không nhất thiết phải báo cáo với cô, nhưng mà tuyệt đối không phải như cô nghĩ.” Nói xong, Sở Y Nhất cũng không quan tâm đến Lưu Thục Phân nữa, cô tự mình đi vào lớp học.

Thái độ hiện tại của Sở Y Nhất thật ra không phải là ghét Lưu Thục Phân, nhưng dù gì cũng chính Lưu Thục Phân đã nói cho Triệu Lý Tưởng nghe, chính vì thế mới có chuyện như ngày hôm nay.

Trong lúc ra khỏi lớp, Lục Ái Quốc cầm lấy một cái túi trong tay, nói nhỏ với Sở Y Nhất vài câu, Sở Y Nhất nhíu mày đứng tại chỗ một lúc lâu rồi thở dài.

Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo về nhà, đúng lúc nhìn thấy bố Cẩu Đản dắt Cẩu Đản đi từ trong nhà ra. Nhìn thấy Sở Y Nhất, bố Cẩu Đản gật đầu một cái, không nói năng gì. Ngược lại, Tiểu Bảo quen tay lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo và đưa cho Cẩu Đản. Cẩu Đản cười hi hi nói, “Tiểu Bảo tốt, Tiểu Bảo cho con kẹo ăn.”

Thật ra, bố của Cẩu Đản biết Sở Y Nhất và những người khác luôn cho Cẩu Đản đồ ăn. Mặc dù Cẩu Đản không nói với ông ấy nhưng những gói kẹo sặc sỡ trong túi thằng bé không phải thứ mà gia đình ông ấy có thể mua được.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 122