“Cảm ơn cô, sau này không cần cho Cẩu Đản nữa đâu, cứ để lại cho Tiểu Bảo ăn đi.”
“Không sao, đều là những món dành cho trẻ con ăn, không đáng bao nhiêu tiền.” Nói xong, cô định đi vào nhà, nhưng nghĩ ngợi một hồi thì dừng chân lại, cô quay mặt nói với bố Cẩu Đản. “Tâm tư của Cẩu Đản rất đơn thuần, con đường sau này cần anh dẫn dắt thật tốt cho thằng bé, bằng không nếu chỉ dựa vào bản thân nó, chắc chắn sẽ không thể nào bước tiếp được. Trên thế giới này, chỉ có bố mẹ mới dành tất cả những gì có thể cho con cái, nếu như giao cho bất kỳ ai khác thì đó không phải là một giải pháp lâu dài. Cần phải tin rằng, gieo nhân nào gặt quả ấy.”
Sở Y Nhất chỉ có thể nói đến đây, có thể lĩnh ngộ được hay không thì phải xem bản thân của người đàn ông này.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong lòng bố Cẩu Đản dấy lên một cơn sóng lớn.
“Bố, con cho bố ăn nè.” Đôi tay bẩn của Cẩu Đản mở vỏ viên kẹo ra rồi đưa vào miệng của người đàn ông, nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của đứa con trai, ông ấy không thể kìm lòng được nữa, ôm lấy Cẩu Đản khóc không thành tiếng.
Người ta nói đàn ông không dễ khóc là bởi vì vẫn chưa tới lúc đau lòng mà thôi. Ông ấy làm sao không hiểu ra được ẩn ý trong lời nói của Sở Y Nhất. Không sai, ông ấy dự định sẽ tự tay mình kết liễu đôi cẩu nam nữ kia, sau đó cũng tự sát theo. Thuốc thì cũng đã mua rồi, nhưng những lời Sở Y Nhất nói đã giúp ông ấy tỉnh ngộ, ông đi rồi vậy thì Cẩu Đản phải làm sao đây, nó phải làm sao để tiếp tục sống tiếp đây?
Sở Y Nhất muốn xử lý Triệu Lý Tưởng và mẹ Cẩu Đản, nên đã nhờ Lục Ái Quốc đi mua giúp một ít thuốc đặc biệt, kết quả Lục Ái Quốc lại quay về nói với cô rằng anh ta đã nhìn thấy bố Cẩu Đản mua một bao thuốc chuột. Sở Y Nhất đứng ở tại chỗ suy nghĩ rất lâu, cô sợ người đàn ông thật thà này sẽ làm chuyện sai trái, cho nên cô đã nhắc nhở vài câu. Vài câu của cô đã cứu được bốn mạng người.
Đêm dài lắm mộng, Sở Y Nhất nghĩ tốt hơn là nên hành động càng sớm càng tốt. Cố Hướng Đông không có ở nhà, có chuyện gì thì bản thân cô thật sự không thể gánh nổi. Mấy ngày qua cô ngủ không ngon, đến giờ giải lao trên lớp thì cô trò chuyện với Lục Ái Quốc vài câu. Lục Ái Quốc là một người rất thích xem náo nhiệt, khi nghe Sở Y Nhất nói xong, đôi mắt anh sáng lên.
“Ôi trời, cái cậu Triệu này thật là không được mà, nói với mình rằng uống ngàn ly không say, ấy vậy mà giờ đây lại say đến mức bất tỉnh nhân sự, ha ha…” Lục Ái Quốc lảo đảo bước qua trước mặt của mẹ Cẩu Đản, miệng luyên thuyên không ngừng.
Mẹ Cẩu Đản nghe được chuyện người tình của mình say rồi, bà không quan tâm gì nữa, liền hỏi: “Ái Quốc, hai người uống rượu ở đâu vậy?”
“Thì ở ngay phía trước đó, cô đừng có kéo tôi nữa, tôi phải về nhà ngủ đây, trời lạnh thế này.” Lục Ái Quốc chỉ hướng cho mẹ Cẩu Đản với ánh mắt say mèm, sau đó thì đi về nhà mình.
Mẹ Cẩu Đản vội vã chạy tới thì nhìn thấy Triệu Lý Tưởng đang ngồi ở trạng thái uể oải, bên cạnh có hai bình rượu vương vãi.
“Ôi trời, sao cậu lại uống nhiều như thế này, mau về nhà cùng với chị đi.”
Triệu Lý Tưởng cảm thấy bản thân không thoải mái, cả người cứ nóng bừng bừng. Đang trong lúc thế này, đúng lúc lại nghe thấy giọng của mẹ Cẩu Đản, anh nhanh chóng mở to mắt ra nhìn, sau đó kéo mẹ Cẩu Đản lại và đè lên người của bà ấy. Không đợi mẹ Cẩu Đản phản kháng, anh đã làm những hành động không thích hợp cho trẻ con ngay tại chỗ.
Lục Ái Quốc cố tình đợi cho đến khi cả hai gần kết thúc, anh mới dẫn theo nhóm người “vô tình” phá đám cặp gian tình này.
Hai người vừa rồi đang tận hưởng đắm chìm trong khoái cảm tột cùng, nhưng lúc này tay chân lạnh ngắt, nóng lòng muốn đào một cái lỗ trên mặt đất chui vào.
Bố Cẩu Đản xông lên đá một cái khiến Triệu Lý Tưởng ngã lăn ra đất, đầu của Triệu Lý Tưởng vẫn còn hơi chuếnh choáng, anh ta bất động nằm trên đất. Mẹ Cẩu Đản trừng mắt nhìn bố Cẩu Đản, lòng cuồn cuộn cả lên, nhanh chóng bò tới chỗ Triệu Lý Tưởng, sau khi phát hiện Triệu Lý Tưởng vẫn còn thở, bà mới yên tâm.
“Mẹ, tại sao mẹ lại đánh nhau với anh ta nữa rồi, đánh nhau không tốt đâu.” Cẩu Đản nhìn thấy mẹ mình và người anh trai kia với cảnh tượng quen thuộc, điều này khiến cậu bé rất ngỡ ngàng.
Ban đầu, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì, sau khi suy nghĩ và bắt kịp tốc độ, bọn họ bắt đầu trên chọc Cẩu Đản.
“Cẩu Đản à, mẹ cháu thường xuyên đánh nhau với anh trai của cháu sao, bọn họ đánh nhau thế nào vậy?”
“Anh ta cưỡi lên người của mẹ cháu, ức h.i.ế.p mẹ cháu, cởi hết quần áo của mẹ cháu ra!” Cẩu Đản nói xong thì nhìn mẹ của mình, sau đó nhớ lại rằng bà đã dặn cậu bé không được nói cho người khác biết, cậu bé mau chóng bịt miệng lại, còn mẹ của cậu bé thì ngồi ở đó, lòng như tro nguội.