Ngày đầu tiên khi Sở Y Nhất đến, cô đã lĩnh giáo Hứa Hương Thảo. Ừ, đúng vậy, đặc biệt khác người.
Hứa Hương Thảo ôm một bé gái khoảng một tuổi đứng ở lối vào cầu thang, Sở Y Nhất thấy vậy nên mỉm coi như chào hỏi, nào ngờ đâu Hứa Hương Thảo ôm đứa trẻ đó đứng ngay cửa vào nhà của cô, nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Quan trọng là, chẳng biết ảo giác của Hứa Hương Thảo từ đâu mà ra, cho rằng bọn họ rất thân thuộc, cô ấy phê bình Sở Y Nhất một trận.
“Cô nói xem, một cô gái như cô, sao lại không biết cách sống vậy nhỉ, một tấm vải hoa đẹp như thế mà tại sao cô lại đem đi gói đồ!”
Sở Y Nhất liếc nhìn mảnh vải trong tay cô, cô trả lời trong vô thức: “Không dùng để gói đồ vậy thì dùng làm gì?”
Chính vì lời nói này mà Hứa Hương Thảo trực tiếp bước vào cửa, ôm đứa trẻ, chỉ vào tấm vải và bắt đầu nói: “Cô nên dùng tấm vải này để may đồ cho đứa trẻ. Trẻ con mà, phải có của ăn của để.” Nước miếng còn phun thành một vòng, Sở Y Nhất quay mặt qua một bên, không thể nhìn tiếp được nữa.
“Con của bọn em là con trai, nếu dùng cái này để làm quần áo thì không thích hợp.” Lúc này Sở Y Nhất mới nhận ra Hứa Tương Tư này có chút khác người thường.
Cô chỉ muốn Hứa Hương Thảo nhanh chóng rời đi, cho nên cô bốc ra một nắm kẹo từ trong túi đồ và nhét vào trong tay của đứa trẻ.
“Chị dâu, nhà em bừa bộn quá, chị đưa đứa nhỏ về trước, lát nữa đọi bên em dọn dẹp xong rồi thì mời mọi người qua dùng cơm.” Ý tứ tiễn khách không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
“Ôi trời, sao có thể mua được nhiều kẹo thế này, phải tốn bao nhiêu tiền đây? Đống này có thể mua được bao nhiêu bánh phở chứ? Cô thật là không biết cách sống gì cả.”
Khóe mắt Sở Y Nhất giật giật, cô nghĩ thầm, tại sao vừa nãy mình nói câu đó làm gì chứ?
Chỉ trong chốc lát, đứa trẻ đã ăn hết sạch kẹo trong tay. Thật ra là do Hứa Hương Thảo đã cất đi một ít, đứa trẻ không bằng lòng nên vươn tay ra khóc rống lên đòi ăn tiếp.
Ai mà ngờ được Hứa Hương Thảo lại nhìn Sở Y Nhất, Sở Y Nhất đành giả vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Đương nhiên cô cũng đã đề phòng hơn, có một vài món đồ cô không cầm ra ngoài, tránh có người lại bắt đầu giảng dạy.
Đứa nhỏ hét đến khàn cả giọng, nhưng Hứa Hương Thảo vẫn đứng đó bất động, thấy Sở Y Nhất không có phản ứng gì, cô ấy bắt đầu hung dữ với đứa trả: “Kêu gào cái gì? Không thấy chẳng có ai quan tâm đến con sao, khóc thì có ích gì!”
“Làm gì vậy? Ôm trẻ con đứng trong nhà người ta khóc lóc, bộ không cảm thấy ồn ào à!” Lúc này, lại có một cô gái khác bước vào từ bên ngoài. Sở Y Nhất dừng công việc trong tay, nhìn người đó mà mỉm cười, “Em gái, chị là vợ của anh Quách, chẳng phải cục trưởng Cố nhà em đã đi ra ngoài để xử án hay sao. Vì sợ em không quen nên đã nhờ với anh Quách nói với chị một tiếng, chị qua là để giúp em thu dọn đồ đạc.”
Sở Y Nhất biết Quách Hòa Bình, cô đã từng nghe Cố Hướng Đông nhắc tới.
“Chị dâu, chào chị, thật sự làm phiền chị quá!” Sở Y Nhất quả thật không quen, có người giới thiệu cho cô một chút cũng tốt, tránh bản thân không biết tình hình xung quanh rồi lại làm trò cười cho mọi người.
“Hà Thúy Lan, cô đang muốn làm mấy trò giống như chủ nghĩa tư bản đó sao, mua chuộc người nhà của lãnh đạo nhằm đạt được mục đích bất chính của mình.” Hứa Hương Thảo nhìn Hà Thúy Lan và bắt đầu chỉ trích cô ấy.
Sở Y Nhất thầm nghĩ trong lòng, thật là chuyện kỳ lạ thì ở đâu cũng có!
“Có phải cô có vấn đề không, đây chỉ là sự giúp đỡ giữa con người với nhau. Hơn nữa, tôi có mục đích bất chính gì chứ, cô nói thử xem? Nếu như cô không muốn giúp đỡ vậy thì mau cút ra ngoài cho tôi, đừng có ở đây mà ngáng đường.” Hà Thúy Lan sẽ không mắc bẫy của Hứa Hương Thảo, chỉ hai ba câu mà đã khiến cho Hứa Hương Thảo câm nín, sau đó Hứa Hương Thảo ôm đứa trẻ và bỏ đi.
“Lần sau đừng quan tâm đến cô ta, kiểu người này nếu như em càng quan tâm thì cô ta càng làm tới.” Hà Thúy Lan cũng không kiêng nể gì, trực tiếp nói với Sở Y Nhất.
“Vâng, cảm ơn chị dâu, em nhớ rồi.” Sở Y Nhất rất thích tính cách của Hà Thúy Lan, cũng may có cô ấy giúp đỡ nên Sở Y Nhất mới biết được phòng vệ sinh ở đâu, phòng đun nước sôi chỗ nào, không đến nỗi chân tay lúng túng.
Quách Hòa Bình đang canh gác khu nhà ở, lúc về nhà ăn cơm, anh ta nhìn thấy trên bàn có một tô thịt kho tàu đầy ắp, đôi mắt của anh ta sáng lên. Gì thế này, sao vợ mình lại có lương tâm thế, cuối cùng đã nghe được tiếng lòng rằng minh muốn ăn thịt sao?