Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 152

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Với kiến thức hạn hẹp của mình, Cố Hướng Đông không bao giờ biết rằng chuyện này còn có thể làm như vậy. Quyền chủ đạo hoàn toàn không nằm trong tay của anh, bàn tay không xương mềm mại của cô vợ nhỏ khiến anh thật sự trải nghiệm được cơn đau và cả niềm vui, chẳng bao lâu sau thì quân lính tan rã.

“Cố Hướng Đông!”

Sở Y Nhất nhìn thấy toàn thân mình đều bị dính vương vãi khắp nơi, cô không nhịn được nên la lên một tiếng. Bản thân cô có lòng tốt thế mà không ngờ lại bị đối xử như thế này.

“Xin lỗi vợ, không phải anh cố ý đâu, anh thật sự cảm thấy quá thoải mái nên không nhịn được. Lần sau bảo đảm sẽ không thế nữa, đừng giận mà.” Cố Hướng Đông nhanh chóng cất gọn công cụ gây án của bản thân, sau đó lấy khăn lau cho cô vợ nhỏ đang bực bội không vui của anh

“Anh nghĩ gì vậy, còn có lần sau nữa sao?” Sở Y Nhất nhân cơ hội này nhéo anh một cái, người đàn ông xấu xa.

Cố Hướng Đông mỉm cười, nhéo thì nhéo đi, dù sao da mặt anh cũng dày. Chỉ cần cô vợ nhỏ của anh không giận, cho anh thêm nhiều cơ hội thực tập là được. Vợ của anh đã mở ra cho anh một cách cổng lớn trong thế giới mới!

Hôm sau đúng lúc là cuối tuần, cộng thêm trước đó rất nhiều đồng nghiệp đã phải tăng ca vì vụ án kia, cho nên rất vất vả. Cố Hướng Đông đã thương lượng với cô vợ nhỏ của mình, bọn họ quyết định tối nay mời mọi người đến nhà ăn cơm.

Sáng sớm, Cố Hướng Đông muốn cùng Sở Y Nhất đến hợp tác xã mua bán để mua rau, Sở Y Nhất không bằng lòng lắm, nếu như Cố Hướng Đông đi, vậy thì không biết sẽ tiêu bao nhiêu tiền nữa đây, cái tên xài tiền hoang phí. Cố Hướng Đông không ở đây, cô còn có thể lén lấy ra một ít đồ từ trong hệ thống trang trại, do đó cô đã đề xuất với anh dẫn theo Tiểu Bảo đi mời những người đồng nghiệp của anh, còn bản thân cô thì phụ trách chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết.

Thật ra cô cũng chỉ ra ngoài đi dạo một vòng, không mua cái gì. Đồ trong hợp tác xã mua bán không chỉ vừa mắc mà còn thiếu thốn, thật sự không có gì để mua cả. May mắn thay, cô còn có một trang trại luôn mang theo bên mình, tuy nhiên Sở Y Nhất cũng đang suy xét, không nên làm cho quá “giàu có ”.

Sở Y Nhất nhìn con cá to đang nhảy đành đạch trong thùng nước, cô không nỡ xuống tay. Vừa nãy cô quên hỏi quản gia nhỏ, liệu có thể xử lý con cá này rồi mới đưa cho cô được không.

“Sao vậy?” Khi Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo và quay về, anh thấy sàn bếp dính đầy nước, sau đó nhìn thấy cô vợ nhỏ nhỏ đứng đó bất động.

“Cố Hướng Đông, anh mau xử lý con cá này đi, em không thể xử lý nó!” Nhìn thấy Cố Hướng Đông đi tới, Sở Y Nhất đùn đẩy cho anh, dù sao thì tay chân anh cũng linh hoạt.

Cố Hướng Đông đặt Tiểu Bảo xuống, xắn tay áo và nhặt con d.a.o lên, với hai tiếng “cộp cộp”, anh hạ gục con cá lớn đang giãy đành đạch kia. Sau đó, anh cạo vảy, mở ruột và tách ra, tất cả chỉ trong một động tác .

Được rồi, quả nhiên là có kinh nghiệm trong ngành phẫu thuật, chuyện thế này nên tìm Cố Hướng Đông mới đúng.

Sở Y Nhất quyết định làm món canh cá nấu dưa chua, mùa này đúng lúc là mùa để ăn canh cá nấu dưa chua. Nghĩ đến đây, Sở Y Nhất lại chỉ huy Cố Hướng Đông cắt con cá thành từng miếng, cô rắc một ít tinh bột, đổ thêm ít rượu trắng, đánh tan hai lòng trắng trứng vào đổ hết vào trong, sau đó dùng tay trộn lên rồi mới bỏ thêm một ít hành, gừng và tỏi.

Miếng thịt ba chỉ to được Cố Hướng Đông cắt thành từng miếng có kích thước tương tự nhau, khiến Sở Y Nhất cảm thấy anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

“Còn gì cần cắt nữa không, đem qua đây để anh cắt hết cho.” Cố Hướng Đông cảm thấy nấu ăn quá dễ dàng, xem đi, không phải anh đã cắt rất đẹp sao.

“Hết rồi, anh ra ngoài đi, e là lát nữa đồng nghiệp của anh sẽ đến đó. Em có mua một ít hạt dưa, đồ ăn nhẹ và cả trái cây, anh mang hết ra ngoài đi.

“Được, để anh nhờ vợ của anh Quách qua đây giúp em một tay, chị ấy chắc cũng sắp tới rồi. Vợ à, vất vả cho em quá.” Cố Hướng Đông hôn Sở Y Nhất một hồi lầu rồi mới chịu đi ra ngoài.

Mình làm việc vất vả, vậy Hà Thúy Lan không vất vả hay sao, thật đúng là chồng mình!

Một lúc sau, Quách Hòa Bình và Hà Thúy Lan đến, bọn họ còn dẫn theo hai đứa con. Thật ra vốn dĩ Hà Thúy Lan cũng không định đến, ở thời đại này, không phải nhà nào cũng có thể dễ dàng mời cơm. Trong tình huống bình thường, chẳng phải ai cũng vướng bận gia đình hay sao. Nếu như không phải Cố Hướng Đông mở miệng nói, cô nhất định sẽ không qua, mà nếu đã qua đây rồi thì cũng không thể đi tay không được, vì thế cô đã mang thêm một ít trứng gà.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 152