“Chị dâu, nhờ chị qua đây giúp, sao chị còn mang thêm đồ qua làm gì nữa, chị như vậy thì em cảm thấy rất ngại khi để chị giúp đỡ.”
“Ha ha, gia đình chị rất nhiều miệng ăn, nếu em không nhận thì bọn chị sẽ không đến đâu. Mau dọn dẹp thôi, em cần chị làm gì không?” Hà Thúy Lan đặt trứng gà xuống và bắt đầu xắn tay áo lên.
“Chị dâu, đây này, tránh bẩn quần áo.” Sở Y Nhất đưa cho Hà Thúy Lan một cái tạp đề.
Hà Thúy Lan nhìn một cái, ôi trời ơi, tấm vải này trông còn đẹp hơn cả quần áo của cô nữa.
Sở Y Nhất vừa đi ra ngoài lấy đồ ăn cho bọn trẻ, cô chào hỏi Quách Hòa Bình một cái rồi lại đi vào trong bếp.
“Này, Hướng Đông, cô vợ nhỏ của cậu trông cũng được đấy, chẳng trách ngày nào cậu cũng nhớ nhung.” Quách Hòa Bình thể hiện vẻ mặt “ tôi là người từng trải, nên tôi hiểu cảm xúc của cậu ”.
“Anh dẹp cái nụ cười thô tục đó của anh đi.” Cố Hướng Đông mặc kệ Quách Hòa Bình, anh đun ấm ly lên, định lát nữa sẽ pha trà cho mọi người uống.
“Có sao?” Quách Hòa Bình sờ mặt của mình, cũng đâu đến nỗi, anh cũng đâu có xấu!
“Này, Hướng Đông, cái người đó có đến không vậy?” Quách Hòa Bình nhìn cánh cửa đóng chặt của gia đình Cao Đại Sơn, anh nhỏ giọng hỏi Cố Hướng Đông.
“ Tôi không biết, tóm lại thì tôi đã nói với anh ta rồi, tùy anh ta vậy.”
“Tốt nhất không nên tới thì hơn, sắc mặt của anh ta cứ như là đang rặn vậy, khiến người khác cảm thấy không thoải mái chút nào, chúng ta uống rượu cũng không còn vui vẻ gì!” Quách Hòa Bình không giấu giếm thái độ chán ghét Cao Đại Sơn.
“Anh bớt nói vài câu đi.” Thật không biết nhớ đời gì cả, lỡ như bị người có tâm địa xấu nghe được, không biết sẽ đồn thành cái gì nữa.
Đủ loại mùi hương bay ra từ trong phòng bếp, Quách Hòa Bình thò đầu ra nhìn: “Hướng Đông à, tay nghề nấu ăn của vợ cậu thật tốt!”
“Anh Quách, qua đây ngồi uống trà đi, anh cứ đi tới đi lui thế này, đầu em sắp bị anh làm cho chóng mặt cả rồi.” Tiểu Vương cũng khá thân thiết với Quách Hòa Bình, mối quan hệ riêng tư cũng rất tốt, cho nên bắt đầu nói đùa.
“Uống trà cái gì chứ, anh không cần, anh chừa bụng để lát ăn đồ ngon.” Quách Hòa Bình xua tay, anh không muốn uống trà, uống trà thì sẽ no nước.
Mọi người đều bật cười.
Mùi cơm và tiếng cười của nhà kế bên vang vọng qua bên này, Cao Đại Sơn đứng ngồi không yên. Vốn dĩ anh ta tưởng rằng Cố Hướng Đông sẽ qua đây để mời anh ta một lần nữa, ai mà ngờ được bây giờ cũng không tới. Anh phủi phủi người, chỉnh lại quần áo rồi mở cửa bước đi về phía căn nhà bên cạnh.
“Bố nó à, anh dẫn Hổ Tử qua đó đi, xem nó quấy với em kìa, sắp thèm đến mức khóc luôn rồi.” Hứa Hương Thảo gọi Cao Đại Sơn, cô đẩy Hổ Tử, con của mình, cho Cao Đại Sơn nắm tay.
“Nói đùa cái gì vậy, ai ra ngoài ăn cơm còn dẫn theo con trẻ chứ.” Cao Dật Sơn xua tay, vẻ mặt cự tuyệt.
“ Tôi không nghĩ Hà Thúy Lan đã đưa hai đứa trẻ đến đó, tại sao chúng ta không thể đưa chúng đi.” Hứa Hương Thảo vẫn còn hơi tức giận khi thấy Hà Thúy Lan đưa các con của cô ấy đi qua nhà họ Cố, bọn họ sống ở ngay bên cạnh, không ngờ lại không mời mình mà lại đi mời Hà Thúy Lan.
“Ở nhà ăn cơm đi, dẫn con theo thì tôi ăn cái gì nữa!” Cao Dật Sơn mặc kệ đứa con trai đang khóc lóc, trực tiếp đi đến trước cửa nhà của Cố Hướng Đông.
Nhìn thấy Cao Đại Sơn như thế, Hứa Hương Thảo cũng không dám nói thêm gì, cô khá là sợ chồng của mình. Nhưng mà, trong nhà của bọn họ làm gì còn có đồ để ăn nữa, tiền lương mỗi tháng của Cao Đại Sơn khi đến tay cô chỉ còn lại có một ít, mẹ ruột ở quê không ốm đau thì lại gãy chân, cứ dăm ba bữa lại đòi tiền, phí sinh hoạt của gia đình năm miệng ăn bọn họ thật sự rất eo hẹp.
Sắp đến cuối tháng rồi, cuộc sống càng khó khăn hơn. Ngày thường, CDS đều ăn ở trong căng tin của cục, chỉ chừa cho mẹ con cô có một ít, ăn uống sơ sài, thích làm sao thì làm. Cho nên cả nhà chỉ có mỗi Cao Đại Sơn là trông còn khỏe khoắn, những người còn lại đều xanh xao vàng nhọt.
Cố Hướng Đông đi ra mở cửa thì nhìn thấy Cao Đại Sơn, sắc mặt anh vẫn rất bình thường, mời Cao Đại Sơn vào trong. Chỉ là, một số người đang ồn ào ở trong phòng khách, giờ đây lập tức yên lặng, bầu không khí có hơi ngượng ngùng.
Sở Y Nhất đang ở trong phòng bếp, cô thấy có chút khó hiểu, tại sao đột nhiên mọi thứ lại trở nên yên tĩnh. Khi cô ngoái đầu ra nhìn thì thấy có thêm một người lại đến, chẳng qua người này có hơi nghiêm nghị.
“Chị dâu, người đó là ai thế? Tại sao anh ta vừa tới thì mọi người đều không nói gì nữa vậy.” Sở Y Nhất vừa xào đồ ăn trong chảo, vừa hỏi Hà Thúy Lan.