Hà Thúy Lan cũng ngoái đầu ra nhìn: “À, đó là Phó Cục trưởng Cao. Tuổi tác của anh ta lớn hơn bọn họ một chút, bình thường cũng khá nghiêm túc, mọi người đều rất kiêng dè với anh ta, hơn nữa anh ta còn có một số chuyện với cục trưởng Cố nhà em đấy.”
Ơ, Hà Thúy Lan nói như vậy tức là giữa hai người bọn họ có chuyện gì sao, nhìn thấy dáng vẻ của Phó Cục trưởng Cao, cô cảm thấy không dễ gì ở chung với nhau, lẽ nào là đối thủ cạnh tranh gì đó với Cố Hướng Đông nhà cô. Suy cho cùng, Cố Hướng Đông vừa mới qua đây làm việc không lâu, có thể có chuyện gì được chứ?
Sở Y Nhất rất biết sử dụng đầu óc, vừa đoán là chuẩn ngay.
“Cố Hướng Đông, cũng gần xong rồi, anh mau lau dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Sở Y Nhất đứng ở cửa bép và nói với Cố Hướng Đông.
Cao Đại Sơn liếc nhìn Sở Y Nhất, rồi nhìn Cố Hướng Đông, người đang thu dọn đồ đạc. Trong lòng anh nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là xinh đẹp thôi sao, đẹp thì có ích gì chứ, cũng là chỉ tay năm ngón bắt Cố Hướng Đông làm việc. Anh ở trong nhà đó giờ chỉ có ngồi xuống là ăn cơm. Hừ, xem ra Cố Hướng Đông cũng chẳng có địa vị gì trong căn nhà này!
Mọi người đều sắn tay lên giúp đỡ Cố Hướng Đông dọn dẹp hết đồ trên bàn qua nơi khác.
Khi tất cả các món ăn được bưng lên bàn, mọi người đều sửng sốt, có phải hơi phong phú quá không? Ngay cả bản thân Cố Hướng Đông cũng có chút kinh ngạc, những món ăn này đều là do cô vợ nhỏ của anh làm sao? Màu sắc và hương vị hoàn chỉnh, ồ, mặc dù vẫn chưa ăn nhưng nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi. Tay nghề nấu nướng này hoàn toàn không giống với những vị đầu bếp trong quán ăn thuộc nhà nước!
Sở Y Nhất còn đem thêm mấy chai rượu Lão Bạch Cán, rượu này đối với bọn họ mà nói, đều là rượu ngon. Rượu ngon kèm với đồ ngon, chỉ cần không có người đó đang ngồi ở bên cạnh nữa thì càng tốt.
Sở Y Nhất và Hà Thúy Lan để lại một ít đồ ăn trên bàn nhỏ, hai người bọn họ dắt theo con cái cùng ngồi ăn ở bàn nhỏ, còn bàn lớn thì đám đàn ông ngồi với nhau. Chỉ sau vài hớp rượu vào bụng, mọi người cũng không còn dè dặt nữa, đã cởi mở hơn nhiều.
Đột nhiên lúc này truyền tới tiếng gõ cửa, Sở Y Nhất có hơi buồn bực, đã giờ này rồi, còn là ai nữa đây?
Sở Y Nhất ra mở cửa thì nhìn thấy một đứa bé trai đang đứng trước cửa, nước mũi thì thò lò ở bên miệng, hít một cái rồi lại rơi xuống. Sở Y Nhất nhìn thấy vậy, cô hơi nhíu mày.
“Bố, mẹ nói không tìm thấy chìa khóa tủ gạo ở trong nhà, nên bảo con qua đây hỏi bố.” Hổ Tử cũng không thèm nhìn Sở Y Nhất, cửa mở rồi, thằng bé trực tiếp đi vào bên trong.
Lúc đó Sở Y Nhất mới hiểu, đây là con của Phó Cục trưởng Cao.
Vừa nãy, sắc mặt của Cao Đại Sơn có phần dịu đi, giờ đây lại tối sầm tiếp, anh làm gì có chìa khóa, bà vợ này muốn làm gì đây!
Sau đó, anh lại nhìn con trai của mình, đôi mắt của thằng bé cứ dán vào những món ăn trên bàn, nước mũi nước miếng đều chảy xuống. Thấy vậy, sắc mặt của Cao Đại Sơn đỏ lên, thật ra chính là đang tức giận nhưng không muốn mọi người nhìn ra.
Mọi người trong bàn đều biết rằng đây chính là đang bảo thằng bé qua để ăn cơm. Bẵng một hồi, không ai bắt chuyện nữa, mọi người cụng ly rồi bắt đầu uống rượu.
“Lấy chìa khóa gì chứ, còn không mau cút về nhà ăn cơm đi.” Cao Dật Sơn đẩy Hổ Tử hai cái, ánh mắt của Hổ Tử không hề rời mắt khỏi đồ ăn trên bàn.
“Bố, trong nhà làm gì có đồ ăn, bố chỉ biết lo cho bản thân mình mà thôi.”
Vừa nói xong, sắc mặt Cao Đại Sơn càng tối sầm lại, anh cảm thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, anh đứng dậy định đánh con trai mình một cái.
Sở Y Nhất nháy mắt với Cố Hướng Đông, Cố Hướng Đông đứng dậy chặn tay Cao Đại Sơn lại: “Anh Đại Sơn, anh làm gì thế.”
“Y Nhất, em lấy một cái chén và một đôi đũa cho Hổ Tử đi, thằng bé sẽ ăn cơm ở đây.”
Sở Y Nhất sắp xếp cho Hổ Tử ngồi ở cái bàn nhỏ, thằng bé ăn ngấu nghiến. Mọi người cũng không quan tâm nữa, tiếp tục uống rượu.
Một lúc sau, cửa lại vang lên tiếng gõ, Sở Y Nhất đi ra mở cửa thì nhìn thấy một bé gái giống nhân vật Tiểu Đậu Đinh, thật sự rất giống. Sao đây, lại không tìm thấy đồ ở trong nhà à?
Sở Y Nhất để cho đứa bé đi vào mà không nói gì. Mấu chốt là, một đứa bé nhỏ như thế chỉ vừa mới biết đi, sao lại bắt nó qua đây làm gì, định bảo ai đút ăn cho nó đây?
Hà Thúy Lan thì đang bận gọi hai đứa con của cô ấy ăn tối, còn Sở Y Nhất thì đút cho Tiểu Bảo ăn, hai người đều không rảnh rang.
Cao Đại Sơn bế đứa nhỏ lên, sắc mặt tối sầm, tiện tay kéo Hổ Tử, đứa trẻ đang cắm cúi ăn, đứng dậy, sau đó cùng nhau ra ngoài.