Khi đến cổng nhà mình, Cao Đại Sơn nhấc chân lên và đạp tung cánh cửa cũ nát: “Mẹ kiếp, cô đang làm cái trò mèo gì vậy hả, cô muốn khiến tôi phải xấu hổ đúng không, muốn khiến tôi mất mặt đúng không, tại sao cô không tự đi qua đó đi!”
“Em rất muốn đi, anh cũng phải để…” Hứa Hương Thảo lí nhí nói, cô đói đến mức thắt lưng buộc bụng, uống mấy chén nước lạnh cũng không đỡ, cô thật sự muốn đi!
“Đồ khốn kiếp, cô còn già mồm!”
Sau đó nghe thấy tiếng thắt lưng đập vào người, quan trọng là không hề nghe thấy tiếng người kêu la, đây là đang đánh lên cơ thể đó ư?
Sở Y Nhất nghi hoặc nhìn Hà Thúy Lan, Hà Thúy Lan ra hiệu với cô, bảo cô mau chóng ăn cơm đi.
“Hai vợ chồng ấy, bọn chị đã quen rồi. Nếu Cao Đại Sơn thấy có gì không vừa mắt thì sẽ về nhà đánh Hứa Hương Thảo, mới đầu ai cũng có thể nghe được tiếng kêu đau đớn của Hứa Hương Thảo, sau đó là tiếng khóc rống. Phó Cục trưởng Cao đánh rất mạnh, dần dần, cô ấy cũng không kêu la gì nữa, đợi sau khi Phó Cục trưởng Cao đánh mệt rồi thì tự động dừng tay.” Dáng vẻ coi như đó là chuyện bình thường của Hà Thúy Lan khiến lòng của Sở Y Nhất có chút khó chịu.
Mặc dù Hứa Hương Thảo quả thật có một vài tật xấu, nhưng cũng không thể coi người như cỏ rác, muốn đánh thì đánh, còn không cho người ta phát ra tiếng.
Theo quan điểm của Sở Y Nhất, vị Phó Cục trưởng Cao này cũng chẳng ra làm sao, nếu tâm trạng không vui thì trút giận lên vợ của mình, kiểu người gì thế này!
Nhưng có điều phải nói, sau khi Cao Đại Sơn rời đi, bầu không khí trên bàn bắt đầu tốt lên, cộng thêm việc mọi người đều uống rượu, bầu không khí càng náo nhiệt hơn.
“Cục trưởng Cố, tay nghề của chị dâu thật là tốt, Cục trưởng Cố của chúng ta thật may mắn!” Một người đàn ông có khuôn mặt vuông nói với Cố Hướng Đông, giọng điệu đầy ghen tị.
“Còn chẳng phải vậy sao, chị dâu chúng tôi có thể lên được phòng khách thì cũng có thể xuống được phòng bếp, về mảng nấu ăn này, tôi chưa từng ăn món nào ngon hơn món chị dâu nấu.” Tiểu Vương lập tức tiếp lời.
Sở Y Nhất nghĩ thầm, còn chẳng phải do nguyên liệu mà cô chuẩn bị đều ngon hay sao, bụng của bọn họ đang thiếu dầu mỡ, nên chỉ cần ăn thịt là đã thấy ngon.
“ Đúng thế, lần này chị dâu đến đây, chị dâu đã cung cấp cho chúng ta những manh mối quan trọng, để chúng ta có thể tiêu diệt những tên tội phạm và cứu tất cả những đứa trẻ đó. Cục trưởng Cố, huân chương khen thưởng của anh phải nên một nửa cho chị dâu mới đúng!”
Cố Hướng Đông ngẩng đầu nhìn Sở Y Nhất, không biết cô đang nói gì với Hà Thúy Lan mà cười tít cả mắt, khuôn mặt vô cùng trẻ con.
“Quả thật cần phải cảm ơn những thông tin mà cô ấy đã cung cấp, nhưng chuyện quan trọng nhất thì vẫn do mọi người cùng nhau góp sức, huân chương khen thưởng cũng có một phần dành cho mọi người! Nào, tôi kính mọi người, vì những đứa trẻ đó, vì những người phụ nữ đó!” Cố Hướng Đông nâng ly lên, anh nói với giọng cảm khái.
Những chiếc ly rượu va vào nhau phát ra âm thanh giòn tan, đồng thời cũng gieo vào lòng bọn họ một hạt giống, một hạt giống đi theo Cục trưởng Cố để bảo vệ bình yên cho gia đình.
“Vợ, hôm nay em vất vả rồi, cứ để ở đó, anh sẽ dọn dẹp cho, em nghỉ ngơi đi.” Một bữa cơm mà ăn từ trưa đến tối, mọi người xuống xong đều hơi ngà say. Lúc đi về ai nấy cũng đều xiêu vẹo, cũng may là cuối tuần, không cần phải đi làm. Đợi sau khi mọi người đều đi cả rồi, Sở Y Nhất bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Lúc này Cố Hướng Đông mới mở lời.
Cố Hướng Đông thương cô vợ nhỏ của mình, cả ngày bận trong bận ngoài, giờ khó khăn lắm mọi người mới về, anh chỉ muốn cô nghỉ ngơi, những việc rửa chén quét nhà này để mình anh làm được rồi.
“Được, hôm nay em thật sự cũng khá mệt, anh lấy cho em và Tiểu Bảo một quả táo đi.” Sở Y Nhất không khách sáo, cô ngồi trên giường nhìn Tiểu Bảo đang nghịch đồ chơi nhỏ.
“Có ngay.” Cố Hướng Đông ngoan ngoãn đi rửa hai quả táo đỏ. Cũng không biết cô vợ nhỏ này đã mua táo ở đâu mà chất lượng lại tốt như vậy. Trong ấn tượng của anh, quả táo nếu không phải héo quẹo thì cũng toàn nhỏ xíu, chưa từng có quả nào vừa to lại vừa đỏ thế này!
Nếu Sở Y Nhất biết chuyện này cô sẽ thấy rất vui. Đây là lô táo vừa được trồng trong hệ thống trang trại của cô, hoàn toàn tươi ngon, không thể so sánh với những quả táo trong hợp tác xã mua bán.
“Tiểu Bảo, mau qua đây ăn trái cây nè con, phải ăn nhiều trái cây thì cơ thể mới khỏe mạnh, có biết không?” Sở Y Nhất đưa một quả táo cho Tiểu Bảo.
“Vâng, ăn nhiều rau quả, không được kén ăn, như vậy thì cơ thể mới khỏe mạnh, không bị bệnh.” Tiểu Bảo nói xong, cậu bé cắn một miếng thật lớn.
“Tiểu Bảo của chúng ta thật là ngoan, sau này chắc chắn sẽ cao lớn hơn nữa.” Sở Y Nhất vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Bảo, khen ngợi.