“Vâng, cao giống như bố vậy.” Tiểu Bảo chỉ vào Cố Hướng Đông và làm cử chỉ so ánh.
“Ha ha, con có thể cao lớn hơn cả bố của con.” Sở Y Nhất nói xong liền cắn một miếng, quả táo này thật sự rất ngon, lần sau cô sẽ trồng thêm một số loại quả khác, như vậy thì muốn ăn cái gì thì có cái đó, lại còn giữ được độ tươi mãi mãi.
“Ngon không?” Cố Hướng Đông nhìn quả táo đỏ mọng và đôi môi hồng hào kia, anh hỏi với vẻ đầy ẩn ý.
“Ngon lắm, cho anh nếm thử một miếng.” Sở Y Nhất nói rồi đưa quả táo vào miệng Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông cắn vào chỗ Sở Y Nhất vừa cắn, anh nói, “Ừ, ngon thật.”, sau đó thì xoay người rửa chén.
Này, đưa cho anh chỗ chưa bị cắn thì anh lại không chịu, cứ một mực cắn ngay chỗ mình đã cắn, người đàn ông này có sở thích quái đản gì vậy nè, thích ăn nước miếng của ngươi ta à! Ơ khoan, đây không phải là nước miếng của cô hay sao!
Sở Y Nhất nhìn bóng lưng bận rộn của Cố Hướng Đông, cô cắn quả táo một cách hậm hực.
Tiểu Vương đưa những người đồng nghiệp đã uống say mèm kia đi về, sau đó anh muốn qua để giúp đỡ dọn dẹp. Lúc này, Sở Y Nhất ra mở cửa, cô cắn trái táo, trông rất là nhàn nhã.
“Tiểu Vương, cậu tìm Cố Hướng Đông à? Anh ấy đang bận rửa chén trong bếp.”
Tiểu Vương cảm thấy không thể tin vào mắt mình, người đàn ông đang xắn tay áo và nghiêm túc rửa chén trong phòng bếp kia nhất định không thể nào là Cục trưởng Cố của anh.
Nhưng khi cúi đầu xuống, bản thân anh không phải cũng đang lau sàn hay sao, nhưng mà Cục trưởng Cố khác hoàn toàn với anh!
Tiểu Vương vò đầu bứt tai, thôi bỏ đi, đàn ông thì phải biết co biết duỗi. Nói không chừng là do Cục trưởng Cố cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Thật ra Tiểu Vương nói rất đúng, Cố Hướng Đông chính là cam tâm tình nguyện.
“Vợ ơi, mấy thứ này để ở đâu đây?” Cố Hướng Đông cầm bát đĩa đã rửa xong, anh hỏi Sở Y Nhất.
“Anh cứ để ở đó đi, em cũng không biết nên để như thế nào, đúng lúc cho ráo nước, lát nữa em dọn dẹp cho.” Làm sao cô có thể nói với anh rằng cô đặt ở trong hệ thống trang trại chứ. Thiết kế của căn nhà này không hợp lý một chút nào, có rất nhiều món đồ cô cũng không biết nên đặt ở đâu mới được, cô chỉ có thể bỏ vào trong không gian trống của hệ thống, lúc cần dùng thì lấy ra, tóm lại Cố Hương Đông cũng không biết cụ thể là cái gì.
“Ừ.”
“À đúng rồi chị dâu, đây là một vài tấm phiếu mà em với mọi người đã gom góp lại, chị cầm lấy mua một ít đồ cho Tiểu Bảo.” Sau khi lau sàn xong, Tiểu Vương mới nhớ ra một việc quan trọng, anh lấy ra một xấp đủ loại phiếu khác nhau. Năm nay mọi người đều sống không dễ dàng gì, bọn họ cũng không muốn lợi dụng Cố Hướng Đông, cho nên đã tích phiếu lại để làm quà trả lễ.
“Hả, vậy thì sao được, ăn một bữa cơm thôi có gì đâu. Mọi người làm thế này … hay là, hay là… cậu đem trả lại cho bọn họ đi.” Không phải đã nói muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm à, sao lại còn có thể như thề này! Cô nhìn Cố Hướng Đông, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Em cứ nhận đi, bằng không bọ nhọ cũng sẽ không yên lòng đâu. Chúng ta xem thử trong nhà có thứ gì không, em tặng lại cho bọn họ là được rồi.” Cố Hướng Đông hiểu mọi người nên anh không từ chối.
“Cái này được không?” Sở Y Nhất hỏi Cố Hướng Đông, tay cầm quả táo đang ăn dở.
“Được, quả táo này em mua ở đâu thế, vừa tươi lại vừa ngon.”
“Thì… thì ở bên ngoài đó. May mắn gặp được một lô táo khá ngon, nên em đã mua nhiều một chút.” Sở Y Nhất hơi chột dạ.
Sở Y Nhất khó khăn lắm gom lại được thành vài túi, trong mỗi túi bỏ khoảng bốn quả táo cùng với một ít kẹo. Thật ra cô cũng muốn bỏ vào nhiều hơn, nhưng nếu như số lượng nhiều quá, Cố Hướng Đông sẽ nghi ngờ!
Hoa quả mùa đông không dễ mua, cộng thêm những trái tạo ngọt nước này, ngoại trừ gia đình của Hứa Hương Thảo, những người vợ của những người đàn ông đã qua nhà Cố Hướng Đông uống rượu đều cảm thấy rất hiếm lạ khi nhận được quà trả lễ này. Đám trẻ con thì càng không cần phải nói, vui mừng khôn xiết, có vài đứa lập tức cầm quả táo chạy ra ngoài khoe khoang. Không ngờ rằng đã bị người ta tìm đến cửa.
Hứa Hương Thảo một tay ôm, một tay nắm hai đứa trẻ, gõ cửa nhà Cố Hướng Đông, cô chạy qua chất vấn Sở Y Nhất: “Tại sao cô lại không cho nhà chúng tôi táo?”
“Sao đây? Bộ gia đình chúng tôi là phát tài đồng tử à? Ai tôi cũng phải cho, không cho thì không được hay sao?” Chút thương cảm dành cho Hứa Hương thảo trong phút chốc tan biến thành mây khói, những người đáng thương ắt cũng có chỗ đáng hận, điều này chính là đang nói về Hứa Hương Thảo.
“Người ta ở nhà cô ăn cơm, cô đều cho bọn họ quà trả lễ, chồng tôi cũng ở nhà cô ăn cơm, tại sao chúng tôi lại không có?” Hứa Hương Thảo nói với giọng điệu rất hùng hồn.