Sở Y Nhất cảm thấy mình thật sự không thể nào giao tiếp được với Hứa Hương Thảo, nếu như cứ nói tiếp thì bản thân cô cũng chẳng có cốt cách gì.
Nhưng Sở Y Nhất không trả lời thì Hứa Hương Thảo cho rằng Sở Y Nhất đang chột dạ, càng cảm thấy bản thân có lý.
“Chồng tôi còn là Phó Cục trưởng nữa đấy, bọn họ là cái gì chứ, tại sao cô lại không cho chúng tôi? Nếu đã cho thì cũng phải cho chồng của tôi chứ, anh ấy tài giỏi thế mà!”
Đúng, chồng cô rất tài giỏi, còn chồng người khác thì không tài giỏi.
“Em dâu à, cái bát đựng trứng mà hồi sáng chị mang tặng, em đã dọn xong chưa vậy, chị còn phải mang về nhà dùng nữa.” Hà Thúy Lan đi lên lầu thì nghe thấy giọng cãi cọ của Hứa Hương Thảo, cô liền đi tới không chút do dự.
“Ôi chị dâu, chị đem nhiều trứng đến quá, em vẫn chưa cất xong nữa. Chị nói xem, ăn có bữa cơm mà còn mang đồ qua đây tặng cho em, chị thật là khách sáo quá.” Sở Y Nhất hiểu ý của Hà Thúy Lan, hai người âm thầm nhìn nhau.
Hà Thúy Lan rất muốn vỗ tay khen thưởng Sở Y Nhất, cô gái này thật là thông minh, chỉ cần ra hiệu là hiểu ngay!
“Chị dâu à, chị đã chuẩn bị cho Phó Cục trưởng Cao cái gì thế, để sau này bọn em làm gương, sau này cũng sẽ ngoan ngoãn học theo.”
Hứa Hương Thảo nhếch miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Hai người kéo bè kết phái, làm mấy trò chủ nghĩa tư bản, chỉ biết hưởng phúc, tư tưởng của hai người quá thấp kém, không hợp để làm vợ của cảnh sát đâu.”
Điều thần kỳ của Hứa Hương Thảo chính là, mỗi lần cảm thấy cô ấy không biết phải trả lời thế nào thì cô ấy luôn có thể mở rộng suy nghĩ của mình, dùng một phương thức khác để công kích đối phương!
“Đồ ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy. Phó Cục trưởng Cao của cô cũng đã qua đây ăn cơm và uống rượu, vậy anh ấy cũng đang kéo bè kết phái, tư tưởng thấp kém, giác ngộ không cao sao?” Hứa Hương Thảo này không phân biệt được đâu nặng đâu nhẹ, cái gì cũng nói được, xem ra về sau nên ít tiếp xúc thì hơn, bao gồm cả Cao Đại Sơn kia.
“Liên quan gì đến chồng tôi, tôi đang nói vấn đề của hai người đấy, đừng có lôi anh Cao vào đây.” Đụng đến anh Cao của nhà cô, cô không dám có một suy nghĩ nào khác, bằng không về nhà nhất định sẽ bị đánh cho một trận. Chính vì thế mà cuối cùng Hứa Hương Thảo lôi con mình quay về nhà.
Hổ Tử huơ tay múa chân đánh bà ấy, ý muốn nói không muốn rời đi.
“Con không muốn mẹ làm mẹ của con nữa, con muốn thím ấy làm mẹ của con, mẹ đi đi.” Nói xong, thằng bé vùng vẫy thoát khỏi Hứa Hương Thảo và chạy đến ôm chân của Sở Y Nhất, quỳ xuống và hét lên, “Mẹ.”
Sắc mặt của Sở Y Nhất tối sầm lại, cô dùng chân đá đứa nhỏ ra.
“Chị xem con chị đi, bị cái gì thế, khi không chụp người khác rồi gọi là mẹ. Nhanh chóng đi cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.” Lời nói của trẻ con, có đôi khi cũng rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Thằng bé hét lên như vậy, người không biết nội tình lại tưởng rằng Sở Y Nhất có mối quan hệ mập mờ với Cao Đại Sơn, cho nên cô đã đá Hổ Tử mà không chút do dự!
“Tại sao cô lại đánh trẻ con thế hả?” Hứa Hương Thảo thấy Hổ Tử bị đá, nhanh chóng đặt đứa con gái nhỏ trên tay xuống, chạy tới đỡ con trai lên, dùng ánh mắt như phun lửa mà nhìn Sở Y Nhất.
“Làm phiền chị dạy dỗ con của nhà chị thật tốt, đừng để thằng bé có bố có mẹ nhưng lại không được bố mẹ nuôi dưỡng, có ra cái thể thống gì không!” Sở Y Nhất thật sự rất tức giận, lời cô nói ra càng thêm tàn nhẫn.
“Có chuyện gì vậy? Sạo lại đứng tụm ở đây vậy?” Không biết Cao Đại Sơn đã đi đâu mà giờ mới về. Anh nhìn thấy Hổ Tử của mình đang nằm ngửa dưới đất, bên cạnh còn có vợ của Cố Hướng Đông, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
“Phó Cục trưởng Cao, anh đến đây đúng lúc lắm, xin anh dạy dỗ con cái của anh thật tốt, đừng để nó gặp thấy ai cũng gọi mẹ, nhưng vậy sẽ mang lại phiền phức cho tôi.”
“Thằng quỷ này, chuyện gì vậy? Mày lại làm trò gì vậy?”
“Anh Cao à, anh nói thử xem, Hổ Tử nhà anh ôm chân của Sở Y Nhất và gọi em ấy là mẹ, đây chẳng phải là chuyện nực cười hay sao. Người không hiểu sự tình không biết có hiểu lầm hay không, em không thấy lạ khi em ấy tức giận đâu!” Hà Thúy Lan cũng không thể nhìn tiếp được nữa, cô nói rõ lại tình huống một cách đơn giản cho Cao Đại Sơn.
Hôm ấy Cao Đại Sơn vì quá bực mình cho nên mới ra ngoài để trút hết những buồn bực trong lòng, không ngờ sau khi quay về, anh càng bực mình hơn nữa!
Cao Đại Sơn không nói không rằng, xách Hổ Tử đi thẳng vào trong nhà mình, tiếp đó thì nghe tiếng la hét của trẻ con và tiếng can ngăn của Hứa Hương Thảo.