Sở Y Nhất và Hà Thúy Lan chào hỏi nhau một tiếng rồi ai về nhà nấy. Người gì thế này, hở một tí là đánh người, chẳng trách con cái bị dạy thành ra như vậy.
Ngày hôm sau, Cố Hướng Đông ra ngoài tập thể dục, Sở Y Nhất làm xong bữa sáng và dọn lên bàn. Cô vào phòng gọi Tiểu Bảo dậy, đợi Tiểu Bảo chầm chậm thức dậy chuẩn bị ăn bữa sáng thì Sở Y Nhất ngơ cả người ra, món bánh bao trứng mà cô đặt trên bàn đâu rồi? Đi đâu mất tiêu rồi? Ngay cả cái đĩa cũng không còn nữa.
Thổ địa công công lấy rồi sao? Lấy luôn cả đĩa ư?
Khi Cố Hướng Đông quay về nhà với mồ hôi nhễ nhại, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ cùng với Tiểu Bảo đang ngồi ngơ ngác nhìn vào cái bàn bên cạnh.
“Chuyện gì thế? Hai mẹ con đã ăn sáng chưa?” Cố Hướng Đông cầm khăn tắm và đi đến chậu rửa mặt để rửa mặt.
“Bọn em đang muốn ăn đây. Cố Hướng Đông anh nói xem, sống trong sân nhà thuộc Cục Công an, vậy mà cũng có thể có trộm hay sao?! Em đã làm xong bữa sáng và để nó ở trên bàn, chỉ mới vừa đi gọi Tiểu Bảo dậy, quay lại thì mất luôn cả cái đĩa, anh bảo mặt mũi anh để ở đâu đây.” Sở Y Nhất có thể đoán ra được đại khái, nhưng cũng không chắc chắn. Chủ yếu là vì cô không có thói quen ăn thức ăn của người khác, cảm thấy ăn những cái tươi mới vẫn tốt hơn, cho nên bánh bao gì đó cô đều rất ít làm, chỉ đủ ăn vài ba bữa mà thôi, giờ thì cô đã mất luôn bữa sáng.
Bản thân cô cũng hơi tức giận, cái người gì thế này, ngay cả đồ ăn mà cũng ăn cắp, lại còn vào nhà của người khác, đây gọi là ăn trộm đấy biết chưa?
Tức thì cũng tức rồi, nhưng bữa sáng thì vẫn phải làm thôi. Sở Y Nhất lại vào bếp chiên trứng, cắt khoai tây thành từng lát mỏng rồi cho vào chảo chiên vàng đều đến khi cả hai mặt chín vàng, một nhà ba người cùng nhau ăn bữa sáng.
“Vợ ơi, hôm nay cũng không có việc gì, anh dẫn em với Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo nhé.” Cố Hướng Đông cảm thấy trong căn nhà này luôn có chuyện gì đó chọc giận Sở Y Nhất, chi bằng dẫn cô ra ngoài đi dạo một lát.
“Được đó, tiếc là xe đạp của chúng ta không có ở đây.” Đã nhiều ngày như vậy, cô không có cơ hội ra ngoài dạo mát.
“Em thu dọn đồ đạc đi, anh đi mượn xe đạp, lát nữa xuống lầu đón hai người nhé?”
“Được, Tiểu Bảo, mẹ thay quần áo cho con, chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Tiểu Bảo ngồi ở khung sườn phía trước của xe đạp, cô vợ nhỏ thì ngồi yên sau, Cố Hướng Đông thì lái xe đạp, tâm trạng của anh cũng bắt đầu bay bổng.
“Cố Hướng Đông, chúng ta đi đâu vậy?” Đi ngược chiều gió nên giọng của Sở Y Nhất hơi to.
Cố Hướng Đông giảm tốc độ, sau đó quay đầu nói với cô vợ nhỏ: “Dẫn hai mẹ con em đi mua quần áo.”
Tuy rằng gió hơi lạnh nhưng trong lòng rất ấm áp, Sở Y Nhất thầm nghĩ, những cô gái thà rằng ngồi khóc trong chiếc BMW kia đang nghĩ cái gì thế nhỉ, một cuộc sống cùng với người mình yêu như thế này không tốt sao!
Có thể là Tết Nguyên Đán đang đến gần, trong cửa hàng bách hóa vẫn có khá nhiều người, Cố Hướng Đông đang ôm Tiểu Bảo, Sở Y Nhất cũng theo sát phía sau bọn họ.
Cuối cùng, Sở Y Nhất không thể chen vào được nữa, cô nói: “Cố Hướng Đông, chúng ta ra ngoài đi, ở đây nhiều người quá, cũng chẳng có đồ gì.”
Những kiểu quần áo trong này toàn là những kiểu cô không ưng, chi bằng đến lúc đó vào trong hệ thống trang trại còn hơn. Cô đã tích lũy được rất nhiều vật phẩm có thể đổi lấy đồ vật. Khi thời điểm tới, cô sẽ đến siêu thị lớn để xem thử có bộ đồ nào mà Cố Hướng Đông và Tiểu Bảo mặc được hay không, cô hà tất gì phải chen chúc với nhiều người ở nơi này.
Khi ba người bọn họ ra khỏi cửa hàng bách hóa, Sở Y Nhất hít một hơi thật sâu, đúng là không khí bên ngoài thật trong lành.
“Này, Cố Hướng Đông, phía trước sao có nhiều người bu đông thế, làm gì nhỉ?” Ngay sau đó, ánh mắt Sở Y Nhất đã bị thu hút về một nhóm người cách đó không xa. Kể từ sau khi Sở Y Nhất trải qua chuyện ở trên tàu hỏa lần trước, giờ đây cô vô cùng nhạy cảm với những chuyện như thế này, cô muốn đi xem thử, nếu có thể giúp thì sẽ giúp một tay.
Bọn họ đậu xe ở một nơi an toàn và khóa lại, sau đó đi về phía đám đông. Khi còn chưa đi vào bên trong thì đã nghe thấy một tiếng khóc xé lòng.
“Em đừng đến tìm anh nữa, bố mẹ anh không đồng ý cho chúng ta tiếp tục ở bên nhau. Ai bảo em lại xảy ra chuyện như thế này chứ, đây là chuyện mà một thằng đàn ông có thể chấp nhận được sao. Em cũng đừng trách anh tàn nhẫn, chúng ta kết thúc rồi.” Khó khăn lắm mới chen vào được bên trong, Sở Y Nhất nhìn thấy một cô gái đang khóc lóc, tựa như hoa lê dính hạt mưa, níu kéo tay áo của người đàn ông đối diện, vẻ mặt rất đau lòng.