“Tình cảm hai ba năm qua của chúng ta hoàn toàn bị phủ nhận chỉ vì chuyện này. Em đã nói với anh là em không có, tại sao anh lại không tin em.” Đôi mắt ngấn lệ đầy bất lực của cô gái.
“Lời mà em nói thì ai mà tin cho được. Thôi, coi như anh là thằng đàn ông phụ bạc, anh sẽ không chấp nhận em đâu.” Người đàn ông nói xong, hất tay của cô gái ra và rời đi không thèm quay đầu lại.
“Đây chính là một trong số những cô gái đã được cứu ra từ lần trước.” Cố Hướng Đông nói nhỏ vào tai cô vợ nhỏ của mình.
Sở Y Nhất lập tức hiểu ra, hai người này vốn dĩ là một cặp, không ngờ cô gái lại bị đám người kia bắt đi. Mặc dù bây giờ đã quay trở về, nhưng người đàn ông đã không chấp nhận cô gái nữa, hầy, cô gái thật đáng thương.
Đám đông dần dần giải tán, cô gái đi dọc theo con đường trong tuyệt vọng, thân hình gầy gò có chút run rẩy. Hai ngày nay, cô gái xem như đã trải nghiệm được sự nóng lạnh của nhân gian. Người yêu nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, người trong gia đình lâu nay cũng nhìn cô với ánh mắt tránh né, trong lời nói đều cho rằng chính cô đã bôi nhọ gia đình này, nhưng cô đã làm sai chuyện gì chứ? Chẳng qua cô cảm thấy có một vài người có thái độ không bình thường, cô lo lắng cho đứa trẻ đó nên mới đi theo, không ngờ rằng lại khiến bản thân bị mắc bẫy.
“Chúng ta đi theo cô ấy xem, em cảm thấy trạng thái của cô ấy không được tốt, đừng để xảy ra chuyện gì.” Sở Y Nhất nhìn cô gái có chút lo lắng, cô kéo Cố Hướng Đông đi theo sau lưng cô gái với khoảng cách không xa không gần.
Thật sự là giống như những gì Sở Y Nhất nghĩ, cô gái đi ra khỏi con phố sôi động, càng lúc càng đi xa hơn, cuối cùng trực tiếp đi đến một con sông và đứng ngẩn người ở đó.
“Cố Hướng Đông, em cảm thấy không ổn, anh hãy chuẩn bị đi, nếu lát nữa cô gái đó muốn nhảy xuống sông, anh hãy kéo cô ấy lại.” Sở Y Nhất bế lấy Tiểu Bảo từ trong lòng của Cố Hướng Đông, cô căng thẳng nhìn cô gái đang đứng bên bờ sông.
Nhìn thấy cô gái vừa nhấc chân lên, Sở Y Nhất hét lớn: “Cô gái, cô tuyệt đối đừng có nghĩ quẩn!”, nói xong cô đẩy Cố Hướng Đông một cái.
“Mấy người là ai? Làm gì thế?” Cô gái sụt sịt nước mũi, nhìn gia đình ba người kia với ánh mắt không hiểu gi cả.
“Ơ? Không phải cô muốn nhảy sông sao, làm chúng tôi sợ hết hồn!” Sở Y Nhất cảm thấy hơi xấu hổ, sao lại có thể tính sai như vậy. Tuy nhiên, cô gái này mặc dù đang đau lòng, thế nhưng ánh mắt lại rất trong veo, như thể không có suy nghĩ muốn chết.
Cố Hướng Đông cũng có chút xấu hổ, nghe theo mệnh lệnh của vợ nhưng cuối cùng lại quê một cục, người ta đâu có nghĩ quẩn muốn nhảy xuống sông đâu.
“À, cũng không đến mức đấy. Do tôi nghĩ mãi không thông nên muốn ra ngoài hít không khí để tỉnh táo một chút. Rõ ràng tôi đâu có làm gì sai, tại sao cuối cùng người phải ngánh lấy hậu quả lại là tôi, lẽ nào tôi thật sự đã làm sai rồi ư?” Cô gái ngồi bên bờ sông, nhìn nước sông trong vắt, cảm thấy trước n.g.ự.c mình như nghẹn lại.
Cố Hướng Đông đã ôm Tiểu Bảo và đi đến bên cạnh.
“Cô không sai, thứ sai là cái môi trường mà chúng ta đang sống. Tôi hỏi cô, nếu như cho cô thêm một cơ hội, cô sẽ lựa chọn như thế nào?” Sở Y Nhất cũng ngồi xuống, cô nghe Cố Hướng Đông kể về hoàn cảnh của cô gái và biết rằng cô ấy cũng đã đặt mình vào nguy hiểm để cứu đứa trẻ.
“Thêm một lần nữa, một lần nữa…” Cô gái nghiêm túc suy nghĩ, “ Tôi vẫn sẽ làm như vậy thôi, tôi không thể nào nhìn đứa trẻ đó bị chôn vùi trong móng vuốt của quỷ, không biết sau đó sẽ còn xảy ra những chuyện đáng sợ gì nữa.”
“Cho nên bản thân cô không sai, chỉ là bọn họ không hiểu cô thôi! Cô cần phải khiến lòng của mình càng kiên cường hơn, không nên bị d.a.o động, có như vậy cô mới có thể mạnh mẽ hơn.” Sở Y Nhất vỗ vai cô gái.
“Phải đấy, bọn họ như vậy là do bọn họ không đúng, tại sao tôi phải trừng phạt chính mình vì sự hiểu lầm của bọn họ chứ. Tôi muốn bọn họ phải thấy tôi sống thật tốt!” Cô gái đứng dậy, hét với khoảng không của mặt sông.
Một lúc sau thì yên tĩnh trở lại.
“Cảm ơn cô, cô tên là gì thế?” Cô gái có đôi mắt long lanh nhìn Sở Y Nhất.
“Sở Y Nhất.”
“Đổng Như Vân.”
Hai cô gái trẻ cùng nắm tay nhau.
Nhìn bóng lưng Đổng Như Vân rời đi, Sở Y Nhất thầm nghĩ, cô gái này cũng là một người có cốt cách. Cô thực sự hy vọng cô ấy có thể gặp được người tốt hơn và có cuộc sống tốt hơn trong tương lai, bởi vì cô ấy xứng đáng.
Trên đường trở về, tâm trạng của Sở Y Nhất không vui lắm, cô cảm thấy thời đại này, thật sự không công bằng với phụ nữ khi xảy ra những chuyện đó.