Nếu như ngày ấy Cố Hướng Đông không đến kịp, chẳng phải cô đã giống với những cô gái đó hay sao. Bị người yêu ghét bỏ, bị người thân vứt bỏ, mất đi tất cả mọi thứ? Mấy ai có thể cởi mở và lạc quan giống như Đổng Như Vân chứ?
“Cố Hướng Đông, anh nói thử xem, những cô gái khác bọn họ đều bị như vậy sao?” Khi vừa đến nhà, Sở Y Nhất vẫn chưa thể tiêu hóa hết những cảm xúc tiêu cực kia.
“Em không cần nghĩ nhiều như vậy, có vài chuyện chỉ có thể dựa vào chính bọn họ mà thôi.”
“ Nhưng nếu như có người kéo bọn họ thoát ra, chẳng phải càng tốt hơn sao.”
Đó là điều đương nhiên rồi, nhưng có rất nhiều người còn không thể chăm sóc nổi cho chính mình, liệu ai sẽ quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của bọn họ đây?
“Tính cách của Đổng Như Vân cởi mở như vậy, gặp phải chuyện này cũng sẽ có lúc nghĩ quẩn, vậy những cô gái khác thì sao? Bọn họ sẽ thế nào? Anh và mọi người khó khăn lắm mới cứu bọn họ thoát ra khỏi móng vuốt của quỷ dữ, đừng để bọn họ lại từ bỏ sinh mạng quý báu của chính mình vì những lời nói vô căn cứ, nếu như vậy thì những gì mà anh và mọi người bỏ ra trước đó còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Vậy em có suy nghĩ thế nào?” Vẻ mặt của Cố Hướng Đông cũng rất nghiêm túc, đúng vậy, cứu được bọn họ nhưng lại gặp phải chuyện như vậy thì có ích gì?
“Em không biết, em chỉ muốn bọn họ được sống, chỉ có sống mới có hy vọng, c.h.ế.t rồi thì chẳng còn gì nữa.”
Sau khi nghe cô vợ nhỏ nói xong, Cố Hướng Đông cũng rơi vào trầm tư.
“Mẹ, con đói bụng.”
Lúc này hai người bọn họ mới nhớ ra, từ sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn gì nữa, giờ cũng sắp qua giờ cơm trưa.
“Ôi, xin lỗi Tiểu Bảo, mẹ quên nấu cơm cho con ăn rồi.” Sở Y Nhất đưa cho Tiểu Bảo một ít đồ ăn nhẹ để lót dạ, sau đó tự mình đi vào bếp.
Sở Y Nhất bảo Cố Hướng Đông nhào một cục bột mịn, sau đó cắt thành những lát mì, còn cô thì sẽ nấu một nồi súp mì tươi ngon.
Nhìn thấy Sở Y Nhất đang cầm bột và cắt bột một cách vụng về, Cố Hướng Đông trực tiếp đảm nhận trách nhiệm này.
“Mấy chuyện này thì cứ để anh.” Anh nói xong, bắt đầu làm một cách lưu loát. Mấy lát mì bay vào trong nồi với tốc độ nhanh đến mức khiến Sở Y Nhất hoa mắt, choáng váng.
“Cục trưởng Cố quả nhiên có kỹ năng tuyệt vời, bội phục, bội phục.”
“Chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới. Được vợ khen thật là vinh hạnh cho anh!”
“Anh bớt dẻo mồm đi, làm nhanh lên, Tiểu Bảo đói rồi, em cũng đói nữa.”
Sau khi Cố Hướng Đông cắt bột xong, Sở Y Nhất sợ anh ăn không đủ no nên đập vài quả trứng vào, cả nhà ba người cùng ăn bát súp mì nóng hổi. Sau khi ăn hết, mọi người đều cảm thấy thoải mái và hài lòng.
“Em gái, em gái, em có ở nhà không?” Vừa ăn xong chẳng được bao lâu thì nghe thấy giọng Hà Thúy Lan đang gọi cô ở ngoài cửa.
“Sao thế chị dâu? Vào đây ngồi.” Sở Y Nhất mở cửa muốn mời Hà Thúy Lan vào nhà.
“Chị không vào đâu, chị đến đây là để nói với em một tiếng. Ngày mai, bọn chị sẽ thu thập bắp cải và củ cải gì đó. Chị qua đây là để hỏi em có muốn đi không? Nhân tiện, nếu như em muốn đi thì nên đi sớm, chỗ đó còn có những thứ khác nữa, chẳng hạn như thịt gì đó, không cần phiếu, muốn mua bao nhiêu thì tùy ý.” Hà Thúy Lan thấp giọng nói.
Sở Y Nhất vừa nghe là hiểu, e là đây cũng chẳng khác gì với chợ đen. Vậy thì cô phải đi xem một chuyến, trong trang trại của cô có nhiều đồ như vậy, lấy ra đổi ít tiền cũng tốt!
“Được đó, chị dâu. Em sẽ đi cùng mọi người, sáng ngày mai khi chị đi, chị gọi em một tiếng nhé.”
“Được, chị biết rồi.” Nói xong, Hà Thúy Lan đi về.
“Chị dâu tìm em làm gì vậy?” Sở Y Nhất vừa đi vào phòng thì Cố Hướng Đông đã rửa xong nồi và chén, bàn cũng đã được lau sạch.
“Chuyện phụ nữ với nhau, đàn ông như anh hỏi chi tiết như vậy làm gì.”
“Rồi rồi, nếu như em có đi đâu thì nói với anh một tiếng, tránh để anh phải lo lắng. Tiền đều ở chỗ em hết đấy, muốn mua gì thì mua, không đủ thì tiền nói với anh ” Chẳng qua Cố Hướng Đông cũng muốn mua ít đồ.
Tính cách như thế này của Cố Hướng Đông nếu như ở thời hiện đại, anh tuyệt đối sẽ là chồng của nhà người ta. Sở Y Nhất nói: “Cục trưởng Cố thật tốt, anh không chê người vợ phá tiền như em sao? Lần trước Hứa Hương Thảo còn nói em không biết cách sống nữa.”
“Em nghe lời của chị ta làm cái gì, bộ chúng ta ăn cơm uống nước của nhà chị ta hay sao. Vợ anh sống như thế nào còn phải xem sắc mặt của chị ta à, trong lòng thật sự không biết suy tính, chuyện vặt nhà mình thì không rõ sự tình, vậy mà còn tâm trạng đi quản chuyện của nhà người khác.” Cố Hướng Đông nhớ lại bữa sáng bị mất hôm nay, trong lòng anh như lửa đốt.