Lục Ái Quốc nhìn hai bánh bao không nhân và hai bánh bao thịt đang tỏa mùi thơm mà Cố Hướng Đông đem qua cho mình, anh suýt nữa đã khóc luôn rồi.
“Cái lần Mã Nhị Nha nói những lời đó, có phải là chị ba của cậu đã sắp xếp hay không?” Cố Hướng Đông nói ra điểm nghi ngờ trong lòng của mình.
Lục Ái Quốc nói hết với Cố Hướng Đông những gì Sở Y Nhất đã làm. Trong lòng của Cố Hướng Đông cảm thấy không thể nói thành lời, anh hít một hơi thật sâu: “Ngày mai đến nhà anh ăn cơm đi.” Nói xong anh đi về.
Màn đêm nhanh chóng phủ lên bóng lưng của Cố Hướng Đông, Lục Ái Quốc cũng không thể kìm nén được nữa, anh vừa cắn bánh bao thịt vừa khóc. Đã nhiều năm qua, cuối cùng anh cũng có người đón Tết chung.
Cố Hướng Đông bước đi rất nhanh, anh chỉ muốn phóng về nhà và ôm cô vợ nhỏ của mình.
“Tiểu Bảo, mẹ sẽ nấu món gì ngon cho con, đừng có lăn ra ngủ!” Sở Y Nhất nhớ khi còn nhỏ ở nhà ông bà nội, bọn họ thường làm bánh quẩy chiên trong ngày Tết. Cách làm cũng đơn giản, nhào mì, bỏ trứng gà vào, sau đó cho thêm một ít đường. Cuối cùng là dùng tay xoắn thành một miếng dài cỡ ngón tay cái và bỏ vào trong nồi chiên lên, chiên đến khi nào vàng ươm là được.
Sở Y Nhất thấy dù gì cũng nên làm chút đồ ăn vặt cho bọn trẻ..
“Vâng, mẹ. Con không ngủ, con đợi mẹ làm đồ ăn ngon cho con.” Tiểu Bảo vừa chơi với đồ chơi của mình, vừa tít mắt cười với Sở Y Nhất.
“Ngoan đấy.”
Cố Hướng Đông vừa về đến nhà đã thấy trong bếp sáng đèn, bước vào liền thấy cô cô vợ nhỏ đang bận rộn trước bếp.
“Này, anh về rồi sao, nhìn thử xem em làm đồ ngon gì nà...” Sở Y Nhất vẫn chưa nói hết, cô đã bị Cố Hướng Đông ôm từ phía sau. Sở Y Nhất cầm đũa đứng ngơ ra tại chỗ, chuyện gì đây. “Cố Hướng Đông, anh làm gì thế? Tranh thủ cơ hội ăn đậu hũ của em à.”
Mùi trên người cô vợ nhỏ không phải là mùi thơm, đó là mùi dầu chiên, nhưng Cố Hướng Đông không hề ghét bỏ, trái lại anh cảm thấy đây mới chính là cuộc sống.
“Vợ à, em thật tốt.” Cố Hướng Đông nói với giọng buồn bã. Anh bảo về nước nhà, nhưng trước giờ không có anh bảo vệ anh giống như cô vợ nhỏ của anh, cảm giác này thật tuyệt vời.
“Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao, em không tốt thì ai tốt. Anh mau buông em ra, đồ trong nồi sắp khét rồi đây!”
Sau đó, Cố Hướng Đông mới buông Sở Y Nhất ra. Sở Y Nhất gắp miếng bánh quẩy chiên đã chín đưa cho Cố Hướng Đông, anh há miệng ra ăn. Bánh nóng muốn phỏng miệng, nhưng anh không nỡ nôn đồ ăn mà cô vợ nhỏ đã đút cho mình.
“Chà, rất ngon, thơm, ngọt và giòn.”
“Thật sao, vậy thì anh giúp em đi, chúng ta chiên nhiều một chút, làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ vào dịp Tết Nguyên Đán. Nhân tiện, anh hãy cầm một ít đưa cho Tiểu Bảo nếm thử trước.”
Sở Y Nhất nói xong, cô đưa cho Cố Hướng Đông một cái đĩa đựng mấy miếng bánh quẩy chiên. Chẳng bao lâu sau, Cố Hướng Đông lại bưng trở về.
“Tiểu Bảo đã ngủ rồi.”
“Thằng bé này, còn nói đợi em làm đồ ăn ngon cho nó, giờ thì lại ngủ. Anh đã cởi đồ và đắp chăn cho con chưa?” Đôi tay của Sở Y Nhất vẫn không dừng lại, cô hỏi Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông không nói gì, anh nhìn cô vợ nhỏ của mình và cười ngốc nghếch.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Cố Hướng Đông đang nhìn mình cười rạng rỡ, Sở Y Nhất cảm thấy hôm nay Cố Hướng Đông có gì đó không bình thường.
“Anh đang cười gì vậy?”
“Anh cười vì em thật sự là một người mẹ tốt, sau này con của chúng ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Sở Y Nhất liếc mắt nhìn Cố Hướng Đông, người đàn ông này gần đây hết lần này đến lần khác nhắc đến chuyện sinh con, thật là lạ lùng!
Ngày hôm sau là giao thừa, mặc dù mọi người đều không có gì để ăn hay uống, nhưng may là có con heo rừng mà Cố Hướng Đông săn được, nhà nào cũng đều được chia thịt, cũng coi như một năm có thể ăn được thịt.
Sở Y Nhất đem tất cả những đôi giày bông mà cô đã mua trước đó đưa cho mẹ cả Tôn, để cho bà tự chia.
“Ôi trời trời, thật là cảm ơn gia đình của em út. Mấy năm rồi anh chưa bao giờ mặc đồ mới trong ngày Tết. Ha ha, không ngờ làm bố còn có thể hưởng thụ một chút.” Cố Kiến Quân nhận lấy đôi giày bông, anh nóng lòng mang thử, “Chà, ấm quá, thật là ấm áp!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cố Kiến Quân, Sở Y Nhất không khỏi mỉm cười: “Anh hai, có phải anh hơi phóng đại rồi không, anh chỉ vừa mới mang đôi giày vô thôi mà, sao cảm nhận được nó ấm nhanh thế?”
“Chẳng phải vậy sao.”
Hà Ngọc Lan mỉm cười và đánh nhẹ vào người Cố Kiến Quân.
“Bác trai, bác gái.” Lục Ái Quốc nhìn tiếng cười nói ồn ào trong sân nhà họ Cố, thấy rất tình cảm, anh xách hai bình rượu đứng bên ngoài nhà với vẻ ngượng ngùng.