“Ái Quốc.”
“Lục Ái Quốc?” Sở Y Nhất có chút khó hiểu, tại sao Lục Ái Quốc lại tới đây vào lúc này. Nghĩ ngợi một hồi, cũng phải thôi, cậu ta chỉ có một mình.
“Bố, mẹ. Con đã kêu Ái Quốc qua đây, để ăn chung một bữa cơm với chúng ta.” Cố Hướng Đông lập tức giải thích cho mọi người.
“Được, vừa hay có thể hòa vào bầu không khí náo nhiệt với chúng ta.” Đừng thấy ngày thường mẹ cả Tôn hay mạnh mẽ, thật ra bà cũng là một người có trái tim yếu mềm. Lục Ái Quốc là một đứa trẻ có cuộc đời khổ cực, cộng thêm việc gần đây cậu ta làm việc rất chăm chỉ, có ý chí cầu tiến, điều này càng khiến mọi người cảm thấy thương hơn.
“Ái Quốc à, quy tắc của gia đình chúng tôi là khi ăn cơm mọi người đều phải làm việc, cậu đừng nghĩ tới chuyện làm biếng đấy. Đây, củi vẫn còn chưa xử lý kìa.” Cố Kiến Quân nói xong, anh đưa cho Lục Ái Quốc một cái rìu.
Lục Ái Quốc biết anh hai Cố sợ mình khó xử nên đã đặc biệt bước ra giải vây cho mình.
“Anh hai, anh xem anh nói kìa, anh nhìn cho rõ đây.” Lục Ái Quốc nói xong, cậu xách rìu trong tay đi qua bên kia, xắn tay áo lên định làm việc.
“Ôi trời, cái thằng này, thật là biết hưởng thụ. Cậu biết nhà chúng tôi thiếu rượu nên đã mang qua đây à. Anh cả, em ba, hôm nay chúng ta có phúc ăn rồi.” Cố Kiến Quân xách chai rượu lên và nói đùa.
Thật ra Lục Ái Quốc cũng biết nhà họ Cố không thiếu hai chai rượu này, nhưng trong tay anh không có tiền, đi tay không qua đây thì không thích hợp lắm, cho nên anh chỉ có thể nghĩ tới thứ này. Đây là thứ thích hợp nhất và cũng là thứ nằm trong khả năng của anh. Cũng may người nhà họ Cố rất lương thiện, cho anh mặt mũi, nhà họ Cố toàn người tốt.
Trần Chiêu Đệ cảm thấy khó chịu khi nghe tiếng cười nói vui vẻ ngoài sân. Bản thân cô vừa mới mất con, đã vậy còn là do sảy thai. Người trong nhà như thể không biết gì, ăn ăn uống uống, cười cười nói nói. Không ngờ lại còn mời một người ngoài không quen không biết tới nhà để ăn, cơm của ngày nay ngon vậy sao!
Dù sao cô cũng hiểu rõ, ngoại trừ cô và gia đình mẹ ruột của cô ra, người nhà họ Cố đối xử với ai cũng hào phóng.
“Cố Kiến Quốc, tôi muốn uống nước nóng.” Trần Chiêu Đệ ngồi trong phòng hét lên.
Cố Kiến Quốc hơi xấu hổ, nhưng anh vẫn đi vào phòng và rót nước cho Trần Chiêu Đệ, sau đó lại định đi ra ngoài.
“Sao anh lại đi nữa vậy, tôi phát hiện bây giờ anh có phải không muốn ở cùng với tôi nữa không. Cả nhà anh ai cũng cười hi hi ha ha, có bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi không?” Trần Chiêu Đệ nhận lấy nước từ Cố Kiến Quốc, nhìn thấy anh xoay người định rời đi, cô càng tức giận hơn.
“Trần Chiêu Đệ, hôm nay là đêm giao thừa, cô có thể đừng như vậy được không? Cả nhà hiếm có một năm được vài ngày để quây quần bên nhau, cô đừng có tạo thêm sự căng thẳng, được không?”
“Đó là gia đình của anh, không phải là đình của tôi, anh có ý gì đây? Ý của anh có phải là tôi đang gây sự vô cớ hay không? Cái tên khốn kiếp Lục Ái Quốc kia thì mọi người có thể mời tới nhà ăn cơm, còn mẹ tôi muốn có một chút đồ thì mọi người một mực từ chối, không cho. Ngoài trừ mẹ ruột với tôi ra, gia đình họ Cố mấy người đối với ai cũng hào phóng, hay cả con heo rừng kia cũng có thể chia cho nhiều người trong xã!”
“Cô không gây sự vô cớ à, nước thì ở bên cạnh, ở trước mặt nhiều người như vậy, cứ phải hét gọi tôi vào lấy nước cho cô. Chồng cô mất mặt với người khác thì cô cảm thấy rất thành tựu phải không?”
“Trần Chiêu Đệ, là tôi vô dụng, tôi không thể cho cô sự giàu có, không đáp ứng được những yêu cầu đó của cô. Hai chúng ta dễ hợp dễ tan, tôi không làm lỡ cô nữa!” Cố Kiến Quốc nói ra những lời này một cách rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức như thể anh đã được giải thoát.
Nhìn Cố Kiến Quốc như thế này, Trần Chiêu Đệ giận dữ ném chiếc cốc trên tay.
Tiếng cốc vỡ vang lên, sắc mặt của mọi người không được tốt cho lắm, nhưng sắc mặt Cố Kiến Quốc lại vô cùng bình thản.
“Mẹ, mẹ định làm gì với cái đầu heo lớn này?” Đầu heo từ hôm qua mang về cũng bị bỏ trong góc, không ai thèm quan tâm. Lúc này, Sở Y Nhất ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cái đầu heo, Cố Hướng Đông chỉ cảm thấy cô vợ nhỏ của mình thật đáng yêu.
“Cái đó thì ai biết làm chứ? Vừa tốn thời gian, lại không ngon.” Mẹ cả Tôn đã bị thương ở tay, trong nhà nhiều người, không ai cho bà ấy làm việc, nên bà ấy chỉ ngồi ở đó xem mọi người bận rộn.
“Mẹ, vậy mẹ cho con cái đầu heo này đi, con muốn xem thử có thể làm được cái gì ngon không.”
“Được, con làm đi, muốn làm sao thì làm.” Dù sao nhà họ Cố cũng không có ai biết làm, nếu con dâu muốn làm thì bà sẽ để cho cô làm.