“Gì đây? Mấy người ỷ đông ức h.i.ế.p góa phụ đơn côi như tôi sao, thật là không có thiên lý gì cả. Đánh người lại còn có thể huênh hoang như thế này, ông trời ơi, ông còn muốn tôi sống hay không vậy?” Góa phụ Mã kêu gào đau đớn, lại còn vỗ vỗ vào n.g.ự.c của mình.
“Bớt làm cái trò này đi, mọi chuyện đều có thể nói lý. Nếu nhà họ Cố chúng tôi làm sai chuyện gì, chúng tôi thừa nhận. Tuy nhiên, nếu không liên quan gì đến chúng tôi, ai cũng đừng hòng ụp chậu phân lên đầu của nhà chúng tôi. Ngoài ra, đây còn là chuyện lớn liên quan đến mạng người, chúng tôi có thể tố cáo bà tội vu khống hãm hại! Chuyện này có thể bị tử hình, cho nên bà nói chuyện nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Phải không các con?”
Sở Y Nhất liếc nhìn mẹ cả Tôn, ồ, mẹ thật là tuyệt vời, ngay cả chuyện vu khống hãm hại cũng biết.
“Căn cứ theo điều 243 của “Bộ luật hình sự của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa”, bóp méo sự thật để vu khống hãm hại người khác, có ý đồ khiến cho người khác phải chịu truy cứu hình sự, tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm, tạm giữ hình sự hoặc giám sát công khai; Nếu như tạo ra hậu quả nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù có thời hạn từ ba năm đến mười năm trở lên.” Cố Hướng Đông nói một tràng với khuôn mặt không chút biểu cảm, nghiêm túc và đứng đắn. Sở Y Nhất đứng bên cạnh, cô nghe xong lập tức cảm giác Cố Hướng Đông nhà cô sao lại tuyệt vời như vậy, điều thứ mấy cũng có thể nhớ rõ được, bỗng nhiên trông anh thật đẹp trai.
Những người khác nghe không hiểu lắm, nhưng bọn họ biết rằng Cố Hướng Đông là Cục trưởng Cục Công an, những gì anh nói về hình phạt tù có thời hạn, tạm giữ hình sự, v.v. chắc chắn là sự thật.
Góa phụ Mã nhất thời cũng có chút sợ hãi, không dám nói lời nào. Mặc dù tiền và lương thực tốt đấy, nhưng cũng phải có mạng để mà tiêu xài, bà không muốn ngồi tù.
Trong những năm qua ở xã, mẹ cả Tôn làm việc rất công bằng. Mặc dù Cố Hướng Đông được coi là người khá có triển vọng trong xã, nhưng nhà họ Cố chưa bao giờ bắt nạt người khác, cũng hiếm khi xảy ra tranh chấp với hàng xóm. Bên cạnh đó, nhà họ Cố đã hai lần săn được heo rừng, bọn họ đều chia phần cho tất cả mọi người. Trong cái xã nhiều gia đình như thế này, có bao nhiêu gia đình có thể làm được giống như bọn họ, vì thế trong mắt những người dân trong làng, nhà họ Cố luôn rất tốt.
Quả phụ Mã thì khác, có thể nói cả cái xã này chẳng có mấy ai mà chưa từng cãi nhau với bà ấy, ai cũng biết bà ấy là người như thế nào. Không cần nghi ngờ gì nữa, hầu hết mọi người đều đứng về phe của nhà họ Cố. Vốn dĩ chính là như vậy, con gái bà ấy bị thiêu c.h.ế.t ở bên ngoài, trong lòng khó trách, nhưng cũng không thể nào đổ hết trách nhiệm lên người của cô giáo Sở được. Đã thế, bà ấy lại còn muốn đòi tiền, đòi lương thực, sao bà không lên trời luôn đi. Chuyện này ấy à, nếu bị đổ lên đầu ai thì người ấy cũng sẽ tức giận, thực sự khó mà trách được nhà họ Cố!
“Mẹ, mẹ mau quay về xem đi. Có một đám người đến, nói rằng Nhị Nha và Lý Chí Cường đã hại c.h.ế.t em gái của bọn họ, nên bọn họ muốn tìm chúng ta để nói lý. Nhà chúng ta bị đập phá đến nỗi sắp không còn nữa rồi!” Mã Đại Nha hốt hoảng chạy đến, vẻ mặt kinh hoàng.
Góa phụ Mã nghe tin nhà sắp bị phá nên nhanh chóng đứng, bà cũng không quan tâm đến chuyện tiền và lương thực nữa, ba chân bốn cẳng phóng về nhà. Mã Đại Nha cũng nhanh chóng đi theo sau.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ mà phá lên cười, có người thì tản đi, có người thì tò mò nên cũng đi theo hai người bọn họ, xem xem người nào lại khí thế đến mức đánh tới nhà như vậy.
“Lục Ái Quốc, cậu đi nói với Bí thư một tiếng, người trong xã của chúng ta dù có làm gì cũng không thể để người ngoài bắt nạt được, bộ coi xã chúng ta không có người hay sao!” Mã Nhị Nha đã chết, dù có gì đi nữa, cũng không thể đổ lên đầu của góa phụ Mã với Mã Đại Nha. Đám người đó qua đây đập phá nhà cái gì chứ, thật sự không nên làm như thế.
Trong lòng Lục Ái Quốc luôn tâm phục khẩu phục Sở Y Nhất, hãy nhìn tấm lòng của cô ấy đi. Vừa nãy góa phụ Mã còn đang vu oan hãm hại cô ấy, giờ đây cô ấy không những không tính toán mà còn muốn bảo vệ người ta, đây chính là cốt cách!
“Vâng, chị ba, em biết rồi, em đi tìm Bí thư ngay, sau đó sẽ gọi thêm một vài đám bạn của em đi qua đó.” Lục Ái Quốc nói xong với Sở Y Nhất, anh lập tức đi tìm Bí thư.
“Vợ à.” Giọng của Cố Hướng Đông dịu dàng như nước, tựa như khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn vừa nãy khi đối mặt với góa phụ Mã không phải là anh.