Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 195

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Anh làm gì thế?” Sở Y Nhất hất tay Cố Hướng Đông ra, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Mẹ cả Tôn, Cố Kiến Quân và Hà Ngọc Lan đều đang nhìn cô.

“Theo mẹ thấy, Y Nhất à, con thật quá lương thiện, con quan tâm bọn họ làm cái gì chứ. Con giúp cho bọn họ cũng chẳng được lợi ích gì, nói không chừng còn cho rằng con đã hại bọn họ nữa đấy, bọn họ là những kẻ vong ân bội nghĩa.” Mẹ cả Tôn nói với giọng tức giận. Bọn họ ngày nào cũng giống như mấy con ch.ó điên, bám lấy ai là cắn người đó, không hề nói lý lẽ chút nào.

“Mẹ à, cũng không phải vì bọn họ đâu, con chỉ vì thanh danh của xã chúng ta. Nếu như ai cũng có thể đường hoàng đến tận nhà như vậy, lại còn vừa đánh vừa phá, sau này chúng ta và người trong xã có đi ra ngoài, e là lưng cũng không thể nào đứng thẳng được.”

“Được rồi, mẹ biết con suy nghĩ chu đáo. Đi thôi, qua nhà các con ngồi một lát, bây giờ mẹ cũng không muốn về nhà.” Bà không muốn quay trở về và nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Trần Chiêu Đệ, chi bằng ở bên này hít thở không khí thì hơn.

“Mẹ, anh hai, chị hai mau vào nhà đi. Chị hai à, Tiểu Xuyên dẫn Tiểu Bảo đi chơi rồi sao?” Sở Y Nhất tránh người qua một bên, mời bọn họ vào trong nhà.

“ Đúng thế, bọn trẻ đi trung tâm mua sắm chơi rồi, e là không ít trẻ con ở đó. Em yên tâm đi, xíu nữa bọn trẻ cũng về thôi.” Hà Ngọc Lan cười nói.

“Vâng.”

Sau khi vào phòng, mọi người tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Vì biết mẹ có chuyện muốn nói, cho nên mọi người không ai mở miệng.

“Mấy con nói xem, chuyện thằng cả phải giải quyết thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục như thế này e rằng cũng không ổn, đúng không?” Chuyện này làm bà phiền lòng c.h.ế.t được, con trai cả của bà hình như đã quyết tâm không muốn tiếp tục nữa, thật sự đành phải để hai đứa nó ly hôn sao?

Nhất thời không có ai bắt chuyện, chuyện này thì nói làm sao được đây!

Mẹ cả Tôn thấy không ai để ý đến mình, bà hơi gấp gáp: “Các con dù gì cũng nên nói vài câu đi chứ, đừng giả vờ bị câm như thế. Y Nhất, mẹ biết con là đứa có chủ ý tốt nhất, con nói vài câu cho mẹ đi.” Mẹ cả Tôn dứt khoát gọi thẳng tên.

“Mẹ, nếu anh cả muốn ly hôn thì ly hôn thôi. Dù sao con thấy những tháng ngày sau cũng không dễ sống, chi bằng ly hôn cho xong, mọi người đều được giải thoát.” Đây là tiếng lòng của Sở Y Nhất. Hai người bọn họ cứ giày vò nhau như thế, không chỉ chính bọn họ không thoải mái, mà tất cả mọi người trong gia đình cũng không thoải mái. Vậy thì tại sao cứ một mực bám lấy nhau làm gì, lẽ nào chỉ vì sống qua ngày? Nhưng một người chẳng lẽ không thể sống qua ngày hay sao?

Lúc mọi người không nói gì, mẹ cả Tôn buồn rầu. Ngay khi Sở Y Nhất nói ra suy nghĩ của cô, ủng hộ Cố Kiến Quốc ly hôn, mẹ cả Tôn càng buồn hơn, thật sự tan nát cõi lòng.

“Mẹ, theo con thấy, mẹ phiền lòng nhiều như vậy làm cái gì chứ. Hai người bọn họ thích thì sống với nhau, không thích thì ly hôn thôi, đó đều là chuyện của bọn họ. Anh cả cũng lớn rồi, chuyện của mình mà còn giải quyết không xong. Ngoài ra, nếu như anh cả đã có quyết định, vậy thì ai nói cũng chẳng có ích gì!” Cố Kiến Quân cảm thấy, quản nhiều như thế để làm cái gì. Bọn họ cãi nhau thế nào thì mặc kề, đều đã làm bố làm mẹ mà lại không hề có dáng vẻ làm bố làm mẹ gì cả.

“Con nói sao nghe nhẹ nhàng thế, sống cùng chung một mái nhà, ngày nào cũng cãi nhau, người làm mẹ như mẹ đây có thể coi như không biết được à?” Mẹ cả Tôn trợn mắt nhìn đứa con trai thứ hai này, cả nhà chỉ mỗi nó là vô tâm.

Cố Kiến Quân rụt cổ lại, được rồi, mình không nói nữa. Anh nghĩ như vậy xong, lại lấy bánh quẩy chiên mà Sở Y Nhất đã làm, bỏ vào miệng nhai rột rột.

“Ăn ăn, chỉ biết ăn, ồn c.h.ế.t được!” Mẹ cả Tôn nhìn điệu bộ vô tâm của Cố Kiến Quân, bà càng bực bội hơn nữa, mở miệng trách mắng anh.

Cố Kiến Quốc đang cầm bánh quẩy chiên, định bụng bỏ vào miệng của mình, bỗng nghe mẹ cả Tôn nói như vậy, anh đột ngột không biết nên bỏ xuống hay là nên nhét vào trong miệng mình. Nhìn điệu bộ hài hước của con trai mình, mẹ cả Tôn nhịn không được liền phá lên cười.

Cố Kiến Quân thở dài, hầy, thật là, tại sao người bị thương luôn phải là mình?

Lục Ái Quốc chạy đến nhà Bí thư kể sự tình, Bí thư không nói một lời, lập tức đi theo anh đến nhà của góa phụ Mã. Trên đường đi, Lục Ái Quốc còn gọi thêm mấy anh em của mình vội vã chạy đến nhà góa phụ Mã. Góa phụ Mã ngồi bệt trong sân khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ròng ròng, trước mặt còn có khoảng bốn, năm người đàn ông cao lớn đang đứng.

Mặc dù Lục Ái Quốc cũng rất hận góa phụ Mã, nhưng lúc này, anh không thể quan tâm nhiều như vậy.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 195