Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 196

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Mấy người là ai? Làm gì thế? Tại sao lại chạy đến xã của chúng tôi và ức h.i.ế.p người thế này, coi xã của chúng tôi không có ai à?” Bí thư vội vàng tiến tới hỏi.

“Chúng tôi là anh em của Vương Liên Hoa, Mã Nhị Nha đã hại c.h.ế.t em gái của chúng tôi, chúng tôi đến đây là để đòi công bằng cho đứa em gái của mình!” Một người đàn ông đứng đầu lớn tiếng nói, giọng điệu cảm giác như muốn bắt góa phụ Mã đi để đền mạng cho Vương Liên Hoa.

“Mấy người có bằng chứng chỉ ra rằng Mã Nhị Nha đã g.i.ế.c Vương Liên Hoa không. Hơn nữa, bản thân Mã Nhị Nha cũng đã c.h.ế.t rồi, mấy người có chuyện gì đi nữa cũng không thể nào xông vào nhà của góa phụ Mã và đập phá đồ như thế!” Cô gái Mã Nhị Nha này, không ngờ lại biến mọi chuyện thành ra như vậy!

“Còn bằng chứng nào nữa? Ai mà không biết hai đứa khốn kiếp Mã Nhị Nha và Lý Chí Cường ăn nằm với nhau, đã thế còn khiến cho em gái chúng tôi tức đến nỗi liệt nửa người, nằm trên giường không thể cử động. Con khốn Mã Nhị Nha đó còn ngược đãi em gái chúng tôi, thường xuyên không cho em gái chúng tôi ăn uống gì cả, còn không tắm rửa cho em gái chúng tôi.”

Bí thư nhíu mày, trong lòng Lục Ái Quốc thầm nghĩ, Mã Nhị Nha này thật sự quá “triển vọng”, không ngờ lại đối xử với người ta như thế?

“Cứ cho những gì mấy người nói là sự thật, vậy thì Mã Nhị Nha cũng không thể nào tự phóng hỏa thiêu c.h.ế.t chính mình được. Bây giờ tôi lại nghi ngờ do em gái mấy người vì muốn trả thù Mã Nhị Nha và Lý Chí Cường nên mới làm như vậy. Thế bây giờ có phải góa phụ Mã cũng có thể tìm các người, đúng không?” Đầu óc của Lục Ái Quốc chuyển động rất nhanh, trong chớp mắt đã cắn ngược lại một cái.

Lúc này, góa phụ Mã mới ngừng khóc. Đúng vậy, có phải Vương Liên Hoa đó vì muốn báo thù Mã Nhị Nha và Lý Chí Cường, muốn đồng vu quy tận, cho nên cũng bị thiêu c.h.ế.t chung hay không?

“Mày nói láo! Em gái tao c.h.ế.t rồi, nó là người bị hại, bây giờ lại còn bị mày sỉ nhục như vậy, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày!” Vừa nói xong, định xông lên đánh Lục Ái Quốc, thế nhưng anh em bên cạnh Lục Ái Quốc lập tức lao tới phía trước, hai bên giằng co với nhau.

“Em gái của anh c.h.ế.t rồi, Mã Nhị Nha cũng đã chết, mà c.h.ế.t thì không có đối chứng. Anh có thể nói Mã Nhị Nha hại c.h.ế.t Vương Liên Hoa, nhưng chúng tôi cũng có thể nói là Vương Liên Hoa đã hại c.h.ế.t Mã Nhị Nha. Vì thế tôi khuyên anh một câu, nên đi về đi. Chuyện này vốn không liên quan gì đến góa phụ Mã, mấy người bị đuối lý rồi!” Lục Ái Quốc không hề sợ hãi, anh dùng lý lẽ để tranh luận.

Đám người đó chỉ muốn qua đây để trút giận, cũng vì biết rõ những lời Lục Ái Quốc nói là đúng, cho nên bọn họ cũng thuận nước rút lui, tức giận bỏ đi.

Góa phụ Mã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, còn Mã Đại Nha thì không biết trốn ở đâu.

Bí thư nhìn Lục Ái Quốc đối mặt với nguy hiểm mà không hề loạn lên, ông vỗ vai của anh và nói: “Thằng nhóc, được đấy, làm tốt lắm.”

Đây là lần đầu tiên Lục Ái Quốc nghe ai đó khen ngợi mình, anh đột nhiên cười như một đứa trẻ.

Sau sự việc này, Bí thư xã bắt đầu giao cho Lục Ái Quốc một số việc. Sau vài lần, Lục Ái Quốc đã hoàn thành rất tốt. Ngoài ra, gần đây Lục Ái Quốc còn thường xuyên lên lớp học của Lưu Thục Phân, biết rất nhiều chữ, chỉ trong một khoảng thời gian sau, Lục Ái Quốc đã trở thành một thanh niên trí thức.

Cuối cùng, Bí thư xã đã giao cho Lục Ái Quốc quản lý đội an ninh xã, Lục Ái Quốc trở thành cán bộ cấp xã. Mỗi ngày anh đều tràn đầy năng lượng, khỏi phải nói anh đã làm việc chăm chỉ thế nào!

Năm sau, Sở Y Nhất từ chức giáo viên, cô chính thức dẫn Tiểu Bảo đi theo Cố Hướng Đông quay về huyện Bảo Ứng. Đây cũng coi như là lấy chồng theo chồng, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, Cố Hướng Đông đi đâu, Sở Y Nhất đi theo đấy.

Lần này, Cố Hướng Đông đi cùng Sở Y Nhất và Tiểu Bảo ngồi trên tàu hỏa. Chuyện về chuyến tàu hỏa lần trước khiến Sở Y Nhất vẫn còn sợ hãi, lần này cô bám sát Cố Hướng Đông, tựa như chỉ cần ở gần anh cô mới cảm thấy an toàn.

Cả ba người họ tìm chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, Sở Y Nhất ôm Tiểu Bảo và ngồi ở bên trong, Cố Hướng Đông thì ngồi ở bên ngoài, có như vậy SYN mới thấy nhẹ nhõm.

“Vị đồng chí này, có phải đã ngồi sai vị trí rồi không? Đây hình như là chỗ của tôi.” Một người đàn ông đeo kính, dáng người trắng và gầy gò, trông có khí chất của một người trí thức, đang hỏi người đàn ông ngồi đối diện với Sở Y Nhất.

“Ôi trời, mọi người toàn ngồi đại thôi mà. Anh cứ tìm một chỗ ngồi xuống là được rồi, tôi đã ngồi ở đây rồi, còn phải đứng lên nữa, phiền phức lắm!” Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 196