“Tốt hơn là nên ngồi vào vị trí của mình, để tránh đến lúc đó phải đổi qua đổi lại.” Người đàn ông đeo kính cố chấp muốn ngồi vào vị trí của chính mình.
Người đàn ông đang ngồi ở đấy trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kính, nhìn thấy người đàn ông đeo kính đứng đấy không cử động, người đàn ông đang ngồi đành đứng lên một cách không tình nguyện lắm, vừa bỏ đi vừa chửi bới.
Người đàn ông đeo kính xếp hành lý, ngồi xuống, lấy từ trong túi nhỏ ra một cuốn sách, đọc một cách chăm chú.
Sở Y Nhất nhận thấy đây là một cuốn sách nước ngoài, người đàn ông đeo kính đã ghi chú dày đặc trên quyển sách đó, xem ra đây là một học giả.
Đến giờ ăn cơm, người soát vé vừa đẩy xe hàng vừa bắt đầu mời gọi mua đồ. Lúc này, người đàn ông đeo kính mới ngẩng đầu lên, sờ sờ vào bụng mình, mở miệng gọi người soát vé: “Đồng chí, cơm này bán sao đây?”
“8 hào một phần.”
Người đàn ông đeo kính cúi đầu, lấy trong túi ra một món đồ được bọc trong chiếc khăn tay, sau đó bắt đầu mở ra từng lớp. Sở Y Nhất nhìn thấy những tờ tiền được gấp gọn gàng, anh ta đếm một hồi rồi ngẩng đầu lên với vẻ hơi ngượng ngùng: “Thật ngại quá, đồng chí, tôi không mua nữa.”
Người soát vé còn có thể nói gì nữa, anh ta thu dọn đồ định tiếp tục đi thẳng về trước.
Sở Y Nhất mơ hồ nghe thấy tiếng ọt ọt trong bụng người đàn ông đeo kính, nhưng anh ta không quan tâm, tiếp tục nhìn vào cuốn sách trên tay và nghiêm túc ghi chép.
Sở Y Nhất lấy trứng mà mẹ cả Tôn luộc cho bọn họ ra, cô đưa cho Tiểu Bảo một quả, sau đó nói vài câu bên tai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo gật đầu hiểu chuyện.
“Chú ơi, cháu muốn nói là ăn no mới có thể học tốt hơn, cái này cho chú.” Tiểu Bảo vừa nói vừa đưa quả trứng ở trong tay cho người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh bạn nhỏ, con thật là ngoan, con ăn đi, ăn thì mới cao lớn được, chú không đói.”
“Cháu nghe thấy tiếng bụng của chú kêu gào, cháu đã ăn một quả rồi, bụng cháu nhỏ, không thể ăn được nhiều như vậy.”
Người đàn ông đeo kính nhìn Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất.
“Anh à, đi ra ngoài ấy mà, có chuyện giúp đỡ nhau là điều đương nhiên thôi. Chỗ chúng tôi vẫn còn, anh đừng khách sáo.” Sở Y Nhất nói với giọng chân thành.
Người đàn ông đeo kính không từ chối, anh ta hào phóng cầm lấy quả trứng và nói: “Cảm anh bạn nhỏ, cảm ơn hai người!” Sau đó anh ta lần lượt nói lời cảm ơn với Tiểu Bảo và đôi vợ chồng kia.
“Chú, chú đang đọc cuốn sách gì vậy? Sao cháu chưa bao giờ nhìn thấy? Nó viết gì thế ạ?”” Tiểu Bảo tò mò nhìn những dòng chữ kỳ lạ trên cuốn sách.
“Cái này bằng tiếng Nga. Nó dạy chúng ta cách chế tạo b.o.m nguyên tử, cháu có biết b.o.m nguyên tử là gì không?”
“Cháu biết, cháu biết, b.o.m nguyên tử là tiếng nổ!”
Sở Y Nhất giật mình, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo kính, thấy anh ta cẩn thận giải thích cho Tiểu Bảo hiểu b.o.m nguyên tử là gì.
“Bom nguyên tử còn được gọi là b.o.m phân hạch, là vũ khí hạt nhân được chế tạo theo nguyên tắc phân hạch. Chúng phát nổ theo nguyên tắc sử dụng các hạt nhân nguyên tử nặng dễ phân hạch như uranium và plutonium có thể phát ra năng lượng khổng lồ tại thời điểm hạt nhân phân hạch...”
Rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến mức Sở Y Nhất nghe không hiểu gì cả. Sở Y Nhất chợt hơi kích động.
“Anh à, anh muốn đi đâu thế?” Sở Y Nhất hơi sốt ruột.
“Ồ, tôi đi Tân Cương.”
Đáp án trong lòng của Sở Y Nhất suýt nữa đã phút hết ra ngoài, nhưng cô cũng biết, công việc của người đàn ông đeo kính đó chắc chắn là bí mật.
Tháng 10 năm 1964, Trung Quốc phóng thành công quả b.o.m nguyên tử đầu tiên ở Tân Cương, đám mây hình nấm khổng lồ tuyên bố với thế giới rằng Trung Quốc cũng có thể tạo ra b.o.m nguyên tử!
“Ồ, vậy thì vẫn còn rất xa.” Sở Y Nhất đè nén kích động trong lòng, người đàn ông đeo kính này là một trong những góp công lao!
“Ừ, đúng vậy. Tôi còn phải chuyển tàu, cần phải ngồi một ngày một đêm.” Người đàn ông đeo kính nói với giọng sao cũng được, tóm lại thì ở đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta đọc sách, nên sao cũng được.
“Vậy anh đang làm ở bên đó sao?”
“Ừ.” Người đàn ông đeo kính trả lời, anh ta không muốn nói thêm về công việc của mình.
“Tiểu Bảo, con không được làm hư sách của chú, không được đụng lung tung, cuốn sách này rất quan trọng với chú.” Sở Y Nhất nhìn thấy Tiểu Bảo đang định đưa tay chạm vào cuốn sách, cô nhanh chóng ngăn lại.
Nói chuyện phiếm một hồi, Sở Y Nhất cũng không tiện tiếp tục làm phiền người đàn ông đeo kính nữa, dù gì làm như thế thì có hơi quấy rầy anh ta.
Gia đình của Sở Y Nhất đã đi một chặng đường dài hơn hai tiếng đồng hồ, không biết từ lúc nào đã đến huyện Bảo Ứng, phải xuống tàu rồi.