Sở Y Nhất bỏ tất cả đồ ăn mang theo bên người vào một cái túi, sau đó lén lút lấy thêm một ít đồ ăn từ hệ thống trang trại mà thần không biết quỷ không hay. Đợi khi Cố Hướng Đông xách đồ và đứng dậy, Sở Y Nhất cũng đứng dậy theo, sau đó cô tiện tay đặt đồ để trước mặt người đàn ông đeo kính.
“Anh à, đồ nhiều quá chúng tôi cầm không hết, mong anh giúp cho. Tạm biệt, anh nhớ cố gắng lên, nỗ lực của các anh không uổng công đâu!”
Người đàn ông đeo kính định thần lại, lúc này anh ta mới phát hiện ra Sở Y Nhất đã chen chúc vào trong đám người và đi thật xa. Nghe những lời cuối cùng mà Sở Y Nhất nói, anh ta hơi ngơ ngác, cô ấy biết anh đang làm cái gì sao?
Khi mở chiếc túi mà Sở Y Nhất để lại, toàn bộ trong đó đều là đồ ăn, đủ để anh ta cầm cự đến Tân Cương. Anh vẫn còn chưa kịp nói lời cảm ơn với người ta nữa, anh rướn cổ nhìn ra bên ngoài phía cửa sổ, nhìn thấy bóng lưng của một gia đình gồm ba người.
“Không biết cô gái đó tên là gì, sau này phải trả lại những thứ này cho người ta mới được.” Người đàn ông đeo kính hơi hối hận, nhưng cũng rất cảm kích trước tấm lòng của gia đình bọn họ.
“Cố Hướng Đông, anh có biết người vừa nãy ngồi đối diện chúng ta đang làm cái gì không?” Sở Y Nhất có chút kích động, nóng lòng muốn chia sẻ với Cố Hướng Đông.
“Làm cái gì? Anh không biết!”
“Nếu như em đoán không nhầm, người đó đang làm công việc nghiên cứu, hơn nữa còn có liên quan đến b.o.m nguyên tử. Anh chờ đi, bọn họ nhất định sẽ thành công.”
“Thật sao, tuyệt vời.” Cố Hướng Đông không ngờ rằng người đàn ông ngồi đối diện với mình lại là một vị anh hùng vô danh, lúc này chính anh cũng cảm thấy cung kính nể phục.
“Ừ, nhưng nhìn anh ấy như vậy, em biết cuộc sống trong viện nghiên cứu không tốt lắm, hơn nữa các nhà nghiên cứu cũng cũng không được ăn uống gì, hầy…” Sở Y Nhất rất muốn giúp bọn họ!
Tiểu Vương lái xe đến đón gia đình của Cố Hướng Đông.
“Cục trưởng, chị dâu, Tiểu Bảo, chúc mọi người một năm mới vui vẻ, năm mới hạnh phúc!” Tiểu Vương vươn tay ra lấy đồ trong tay của Cố Hướng Đông, anh mỉm cười chào hỏi mọi người.
“Năm mới vui vẻ, anh Tiểu Vương.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn chào hỏi Tiểu Vương.
“Tiểu Bảo ngoan quá, anh có chuẩn bị một món quà nhỏ cho em. Lên xe đi, chúng ta đi xem.” Tiểu Vương và Cố Hướng Đông cất đồ đạc trước, sau đó mọi người mới lên xe.
Tiểu Bảo nhìn thấy chiếc xe nhỏ trên chỗ ngồi phía sau của xe, cậu bé hoan hô: “Ôi, xe hơi nhỏ, thật là tốt quá, cảm ơn anh Tiểu Vương.”
“Chỉ cần Tiểu Bảo thích là được.” Tiểu Vương vừa lái xe vừa mỉm cười nói.
“Cảm ơn Tiểu Vương, sau này cậu đừng tiêu tiền như vậy nữa, để dành lấy vợ đi.” Nghe chị dâu nói như vậy, Tiểu Vương cảm thấy có chút xấu hổ, “Mà này, lát nữa khi đến nhà cậu ghé lại ăn cơm đi. Kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, căng tin chỗ mọi người chắc vẫn chưa mở bán đâu.”
“Được, cảm ơn chị dâu.” Chuyến đi này cũng không phải đi thăm Cục trưởng, anh chủ yếu muốn ăn cơm chị dâu nấu, thật sự rất ngon.
Khi về đến nhà của mình, Sở Y Nhất bận rộn công việc. Dù sao đã nhiều ngày rồi không có ai ở, cần phải dọn dẹp một chút. Cũng may có Cố Hướng Đông và Tiểu Vương giúp cô, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chẳng bao lâu sau, căn nhà đã sạch sẽ sáng bóng.
“Chị dâu, chúc mừng năm mới.” Sở Y Nhất xách theo một cục than mới và một vài quả táo đến nhà của Hà Thúy Lan.
“Ôi trời, em gái, mọi người về rồi sao, năm mới vui vẻ.” Hà Thúy Lan nhìn thấy Sở Y Nhất đến cửa nhà, cô rất vui mừng.
“Chị dâu, bọn em mới tới thôi, em qua đây là để đổi than và mang chút hoa quả cho bọn trẻ. Lúc sáng sớm, đám đàn ông trong nhà đã đi lên núi hái đó.” Sở Y Nhất nói xong, cô đưa đồ cho Hà Thúy Lan. Khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước đều dùng than tròn để đốt, khi cô và Cố Hướng Đông trở về lại đây, đống than trong nhà hiển nhiên cũng đã ngưng rồi. Giờ đây đúng lúc cô đang cần than để nấu bếp, vì để tránh rắc rối nên đã qua tìm Hà Thúy Lan để đổi cái khác.
“Em khách sáo làm gì, đổi có cục than mà còn mang cái mới qua đây, em thật là chú trọng quá rồi.” Hà Thúy Lan vừa nói vừa mắng. “Lát nữa chị sẽ mang qua cho em mấy cái bánh bao chị đã hấp trước đó. Vừa về lại đây, chắc chắn đồ đạc vẫn chưa đầy đủ. Còn nữa, tám quả bắp cải mà Hứa Hương Thảo đem trả cũng đang ở chỗ của chị, lát nữa chị mang qua cho em ngay.”
Tám quả, vậy chẳng phải vẫn chưa hết hay sao? Vẫn còn thiếu tận năm quả nữa, tuy nhiên bây giờ Sở Y Nhất cũng không muốn tính toán với Hứa Hương Thảo.
“Được rồi, cảm ơn chị dâu.”
Mang than về và đặt nồi lên đun nước ấm, căn phòng dần dần ấm lên.