Sở Y Nhất lấy một quả bắp cải mà Hà Ngọc Lan mang tới làm món bắp cải chua cay, sau đó làm món gà hầm nấm. Con gà rừng này là con gà mà trước đó Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất săn được trên núi, mẹ cả Tôn đã ướp và sấy khô. Lần này quay về, bọn họ cũng mang theo. Sở Y Nhất còn lén lấy ra một vài món đồ trong hệ thống trang trại và để ở trong nhà, chắc cũng không ai nhìn ra được đâu.
Nấm là trong trang trại, hai người đàn ông to lớn chỉ cần ăn là được, tóm lại cũng sẽ không hỏi chi tiết đến thế đâu.
“Chị dâu, chị có thư và gói hàng, em sẽ mang qua cho chị.” Tiểu Vương đi ra ngoài một chuyến, lúc quay về anh ôm một gói hàng lớn, còn có một bức thư.
“Cảm ơn cậu, để đó trước đi, rửa tay rồi qua đây ăn cơm.”
Cháo trắng nóng hổi đi kèm với bánh bao vàng không nhân mà Hà Thúy Lan đã mang đến, uống một ngụm, ôi trời, bỗng chốc toàn thân ấm áp cả lên.
“Chị dâu, đồ ăn chị nấu thật là ngon. Em lớn đến nhường này, đây là bữa ăn ngon nhất em được ăn.” Tiểu Vương vừa ăn vừa khen, nhưng không phải khen đâu, anh nói thật đấy.
“Nếu ngon thì sau này qua đây ăn. Tan làm, cậu đi chung với Cố Hướng Đông qua đây, dù sao tôi cũng phải làm cơm, có thêm cậu cùng lắm cũng chỉ là thêm một đôi đũa và một cái chén mà thôi.” Tình cảm giữa Tiểu Vương và Cố Hướng Đông rất sâu sắc, cậu ấy đi theo Cố Hướng Đông từ trong quân đội cho đến chỗ này, trong lòng Sở Y Nhất cảm thấy cậu ấy chẳng khác gì bạn đồng hành của Cố Hướng Đông.
“Vâng, cảm ơn chị dâu.” Tiểu Vương vui vẻ cắn thêm một miếng bánh bao không nhân.
“Cậu không mau ăn cơm đi, nói nhiều thế làm gì, ăn xong còn về làm việc.” Quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của anh và cô vợ nhỏ.
“Vâng, Cục trưởng.” Tiểu Vương đáp, anh biết Cục trưởng của mình không tức giận, anh cũng không để ý đến chuyện đó.
Cố Hướng Đông đuổi Tiểu Vương đi, còn anh thì rửa chén bát trong phòng bếp.
Sở Y Nhất nhìn thấy gói hàng lớn được gửi từ thị trấn, đoán chừng là Lưu Dịch gửi.
Khi mở ra, cô thấy bên trong có quần áo, giày dép, đồ ăn, tất nhiên đều là của Tiểu Bảo. Lưu Dịch thật sự đối xử quá tốt với Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, chú Lưu có gửi đồ cho con này, qua đây xem đi.” Tiểu Bảo nghe thế, cậu bé leo xuống giường và lon ton chạy qua.
“Ôi, nhiều đồ quá.”
“ Đúng thế, con cầm lên từ từ xem.” Sở Y Nhất đặt túi đồ lên bàn, cô mở ra, để Tiểu Bảo tự chơi.
Sau đó cô mới mở thư ra, bên trong lại là một xấp tiền, xem chừng còn dày hơn so với những lần trước. Sở Y Nhất không đếm nổi, cô đặt chúng sang một bên, bắt đầu đọc thư.
Trong bức thư, Lưu Dịch đã gửi lời chúc mừng năm mới đến gia đình của cô, bảo rằng gửi cho cô tiền lợi nhuận, sau đó là nói về chuyện gửi đồ cho Tiểu Bảo.
“Là ai gửi thế em?” Cố Hướng Đông rửa xong chén bát, anh đi tới thì nhìn thấy vợ con mình đang bận rộn với mớ đồ trong tay.
“Lưu Dịch.” Sở Y Nhất lại nhìn đống đồ đang để ở trước mặt của Tiểu Bảo, đây không phải là những món đồ lưu hành trên thị trường. Tóm lại, mấy lần đi cửa hàng bách hóa, cô chưa bao giờ nhìn thấy, vậy lẽ nào là ở trong cửa hàng của thị trấn?
“Lưu Dịch này rất thích Tiểu Bảo, hay là để thằng bé nhận anh ấy làm bố? Chẳng phải anh ấy cũng không có con cái hay sao.” Sở Y Nhất nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt đầy vẻ đăm chiêu.
Cố Hướng Đông nghe thấy vậy, trong lòng anh chợt sốc: “Không thích hợp lắm, chúng ta cũng đâu thân quen gì với anh ấy.”
“ Nhưng anh nhìn xem, anh ấy tốt với Tiểu Bảo thế nào, chắc chắn anh ấy rất thích thằng bé.”
“Trước tiên cứ để vậy đi, em còn chưa biết người ta có ý gì, nếu như hiểu sai ý người ta thì thật ngượng. Lưu Dịch là kiểu người vừa nhìn biết giàu có, nếu em làm như vậy, người ta tưởng em đang muốn cái gì thì sao.”
“Anh nói cũng phải, hay là thôi.” Sở Y Nhất ngẫm hồi thấy cũng đúng, suy nghĩ này quả thật không phù hợp.
“Mà em vẫn nên gửi thư trả lời cho người ta, thay Tiểu Bảo bày tỏ sự cảm ơn.”
“Ừ.”
“Vậy anh nói xem, em có cần gửi quà trả lại cho người ta hay không, gia đình chúng ta cũng nhận của người ta không ít đồ…”
“Vợ à, anh thấy bây giờ em không nên nghĩ tới những chuyện này làm gì.”
“Hả? Vậy em đã quên chuyện gì sao?” Sở Y Nhất hơi giật mình, còn tưởng rằng cô đã quên chuyện gì đó rồi.
“Em nên nghĩ về anh mới đúng.”
“Hơ, chẳng phải anh đang ở đây hay sao, em nhớ anh làm cái gì chứ!” Đúng là đàn ông.
Cuối cùng, Sở Y Nhất vẫn chuẩn bị một số đồ để gửi tặng lại cho Lưu Dịch. Mặc dù người ta có thể không thiếu những món này, nhưng đây cũng là tấm lòng của gia đình cô.
Vài ngày sau, tại một tứ hợp viện ở trong thị trấn.
“Thưa ngài, có gói hàng và thư gửi cho ngài.”
“Hả? Gói hàng? Thư từ?” Bản thân Lưu Dịch cũng hơi ngạc nhiên, có người gửi hàng cho anh sao!