“Vâng, thưa ngài.” Người đàn ông đặt gói hàng và lá thư trước mặt Lưu Dịch, tiếp đó quay người lấy cây kéo và đi lại chỗ của Lưu Dịch, cuối cùng mới rời đi.
Lưu Dịch liếc nhìn địa chỉ, ồ, hóa ra là Sở Y Nhất. Anh không ngờ Sở Y Nhất sẽ trả lời thư của anh và gửi cho anh một gói hàng lớn như vậy.
Vừa mở ra, Lưu Dịch liền bật cười. Có rất nhiều chai lọ trong gói hàng, nhưng không phải nhãn đóng gói mà là nhãn viết tay. Trong đó có đủ loại dưa chua, trái cây tươi ngon và các loạt hạt, xem ra rất được chăm chút cẩn thận.
Nhìn quả táo đỏ tươi, Lưu Dịch cầm con d.a.o gọt hoa quả bên cạnh lên gọt vỏ, sau đó ăn một cách thích thú, mùi vị thật là ngon!
Trong bữa tối, Lưu Dịch đột nhiên nhớ tới món dưa chua do Sở Y Nhất gửi tới, anh liền kêu người mang một lọ đến và mở ra xem. Hửm? Món này cũng không tệ, quà trả lễ của Sở Y Nhất rất hợp với khẩu vị của anh.
Sau khi Sở Y Nhất quay trở về khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, thỉnh thoảng cô hay nhớ lại chuyện người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm vào sách nghiên cứu khoa học trên chuyến tàu hỏa đó. Cô nhớ ở nơi đó có rất nhiều nhà nghiên cứu giống như anh ta. Một môi trường khắc nghiệt, ngày đêm thực hiện những thí nghiệm phức tạp và làm việc với cường độ cao, nhưng lại không bảo đảm đồ ăn đầy đủ. Ấy vậy mà trong hệ thống trang trại của cô thì lại có hàng nghìn vạn hạt thóc không có chỗ để dùng.
Cô đã luôn suy nghĩ, làm thế nào có thể vận chuyển những mớ thóc này đến Tân Cương?
Cố Hướng Đông đã đi làm, Sở Y Nhất và Tiểu Bảo không có việc gì ở nhà nên hai người ra ngoài đi dạo. Nghe Cố Hướng Đông nói ở bên huyện Bảo Ứng này có một ngôi chùa rất nổi tiếng, ngày thường hương khói khá nhiều. Sở Y Nhất thầm nghĩ, nhân lúc vẫn chưa có biến động gì, cô đi xem thử một lát. Chừng qua hai năm nữa, biết đâu sẽ có rất nhiều nơi bị ảnh hưởng.
Sở Y Nhất đi từng bước lên bậc, mắt thì nhìn về phía trước, một hồi lâu cổ của Sở Y Nhất cảm thấy nhức mỏi.
“Tiểu Bảo, con có thể tự đi lên đó được không?” Sở Y Nhất thấy hôm nay một mình cô dẫn Tiểu Bảo đi qua đây là một quyết định không sáng suốt.
“Mẹ, con nghĩ mình không làm được.”
“Hay là chúng ta đợi bố con tan làm rồi lại đi lên đó, chúng ta chơi tạm ở đây một lát nhé, con thấy sao?”
“Mẹ, con thấy được ạ.”
Do đó, hai mẹ con bọn họ không leo lên tiếp nữa.
Sở Y Nhất nắm tay Tiểu Bảo, hai người đi dạo xung quanh. Dưới chùa thường sẽ không có nơi thắp hương, tuy nhiên cần phải cúng dường. Vốn dĩ Sở Y Nhất không tin vào những chuyện này, nhưng bản thân chẳng phải đã xuyên không rồi sao, còn có gì không thể tin được chứ.
Nên Sở Y Nhất định dẫn Tiểu Bảo đi lấy một ít hương. Cô móc tiền từ trong túi ra, muốn lấy ra một tờ bỏ vào hòm công đức, không ngờ phía sau có một người đàn ông đột nhiên nhảy lên, vươn tay giật lấy số tiền còn lại trong tay Sở Y Nhất rồi bỏ chạy.
Sở Y Nhất có chút sững sờ, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, nắm lấy tay Tiểu Bảo: “Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm, tên đó cướp tiền của tôi!” Cô bế Tiểu Bảo lên, chạy đuổi theo phía sau.
Chỉ tiếc là Sở Y Nhất chạy không lại người đàn ông kia, chạy được một lúc thì bị bỏ lại rất xa. Cô mệt đến thở hổn hển nhưng không thể làm gì được, cô đứng ôm Tiểu Bảo nhìn theo bóng lưng của tên trộm, trong lòng cô đành buông bỏ, coi như quyên góp vào thùng công đức vậy!
Ngay khi Sở Y Nhất định bỏ cuộc, một bóng người nhanh chóng chạy ra từ phía sau cô. Sở Y Nhất thấy người đàn ông đó đuổi kịp tên trộm, chỉ sau hai ba cú là đã khống chế được tên trộm. Người đàn ông đó giật lấy tiền từ trong tay tên trộm, sau đó xách quần áo của tên trộm đó và lôi hắn đi về phía của Sở Y Nhất và Tiểu Bảo.
“Ơ? Anh trai, là anh đấy à!” Không phải Sở Y Nhất có trí nhớ tốt, mà là trải nghiệm trên chuyến tàu hỏa lần đó thật sự khiến người khác khó quên. Chưa kể, vết sẹo lớn trên mặt người đàn ông đó quá thu hút người khác. Không sai, người giúp Sở Y Nhất bắt tên trộm chính là người đàn ông mặt sẹo đã giúp cô trên chuyến tàu hỏa lần trước.
“Ô, em gái, là em sao, thế thì trùng hợp quá!” Người đàn ông mặt sẹo cười sảng khoái.
“ Đúng thế, lần trước anh cả đã cứu em, lần này anh lại giúp em bắt được tên trộm. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Hầy, anh vẫn cảm thấy rất có lỗi với em. Lúc đó bọn họ quá đông, có người ra chủ ý đánh vợ và con của anh, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể cứu vợ con anh trước. Đợi sau khi quay lại tìm em, em đã được chồng em cứu rồi, khi ấy anh mới thấy yên tâm. Bằng không, trong lòng anh thật sự sẽ không thể nào tha thứ cho mình!” Người đàn ông mặt sẹo hơi lúng túng nhưng cũng thấy vui thay.