Sau đó, hai người họ cứ đứng túc trực bên cạnh đứa trẻ. Khi biết cơ thể đứa trẻ bắt đầu ra mồ hôi, quần áo bên trong cũng ướt đẫm, bọn họ lại sờ trán một lần nữa, quả nhiên không còn nóng sốt. Khỏi phải nói hai người bọn họ kích động đến cỡ nào, cuối cùng đã có thể buông bỏ nỗi bất an trong lòng.
Lúc này, bọn họ mới nhớ ra mẹ con Sở Y Nhất vẫn còn đang ở bên ngoài, bọn họ nhanh chóng chạy ra, sau đó phát hiện mẹ con Sở Y Nhất đã không còn ở trong nhà từ lâu.
“Bố nó à, tôi không còn sữa nữa, con ăn không đủ no…” Người phụ nữ nhìn đứa trẻ gào khóc kêu đói trong tay, lòng cô như tan nát.
“Em đừng gấp, đừng gấp, anh sẽ đi ra ngoài tìm cách kiếm chút gì đó ăn.” Đường Cường lo lắng, anh biết trong nhà đã không còn đồ để ăn nữa. Là một người đàn ông, vậy mà nuôi không nổi vợ con của mình, thật mất mặt!
Ơ? Cái này là cái gì?
Đường Cường nhìn thấy trong góc có vài món đồ. Trước đó vì quá để tâm đến con của mình, nên anh đã không chú ý, giờ anh mới nhìn thấy. Đường Cường đi tới và mở ra xem, không ngờ bên trong lạ là bánh phở, còn có gạo trắng, bột tinh chế, sau hai cái bao đó còn có vài quả táo. Đường Cường nhanh chóng đem đồ ăn đưa cho vợ mình xem.
“Mẹ nó à, em nhìn xem, có đồ ăn rồi này, để anh đi làm cho em.”
“Những thứ này từ đâu ra thế?” Người phụ nữ có chút kinh ngạc.
“Chắc là em gái Y Nhất đó đã đem tới, hầy…” Cô gái này thật sự đã giúp bọn họ rất nhiều.
“Hãy ghi nhớ lòng tốt của người ta, khi nào có cơ hội thì đền đáp cho người ta.” Lúc này, bọn họ thật sự đang rất cần những món đồ đó, “Anh đến ôm con đi, em sẽ làm cơm cho, anh thì biết làm cái gì chứ.”
“Được, để anh ôm con. Nào, con trai, đến đây bố ôm, chúng ta có đồ ăn rồi. Đợi lát nữa mẹ con nấu xong, con có cơm ăn nhé, đừng gấp.” Trong những ngày vừa qua, hôm nay là ngày vui nhất của Đường Cường, con trai hết sốt, nhà có đồ ăn, thật tốt làm sao!
Ngay sau khi Sở Y Nhất quay về nhà, cô nói với Cố Hướng Đông về tình hình ở chùa, Cố Hướng Đông nhìn tới nhìn lui vợ và con của mình cả nửa ngày trời.
“Em với con không sao, bọn em đã gặp lại anh chàng mặt sẹo, người ngồi trên chuyến tàu hỏa lần đó, anh ấy đã giúp em bắt trộm và lấy lại được tiền cho em.” Sở Y Nhất vỗ nhẹ vào tay Cố Hướng Đông và nhanh chóng giải thích cho anh.
“Anh chàng mặt sẹo?” Cách đặt tên người ta của cô vợ nhỏ thật là kỳ quái.
“À.” Sau đó Sở Y Nhất kể lại chuyện xảy ra trên chuyến tàu ngày hôm đó, Cố Hướng Đông rốt cuộc cũng hiểu ra, sau đó anh thật sự phải cảm ơn anh chàng mặt sẹo này.
“ Đúng rồi, con của anh ấy còn bịnh bệnh rất nặng phải nhập viện, nhưng vì không thể nộp đủ viện phí nên phía bệnh viện không cho bọn họ ở nữa. Em định sáng sớm ngày mai sẽ đi qua nhà thăm bọn họ, tặng cho bọn họ một ít đồ, em muốn nói với anh một tiếng!”
“Đi đi, có thể giúp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Cố Hướng Đông, anh nói xem, sao anh lại tốt như thế chứ. Người khác đều quản vợ mình, không cho vợ mình tiêu xài lung tung. Anh thì hay rồi, em làm gì anh cũng không nói gì em. Anh không sợ em sẽ tiêu sạch tiền lương của anh hay sao!” Sở Y Nhất dùng đôi tay của mình sợ lên mặt của Cố Hướng Đông, cô thật sự rất quý trọng người đàn ông của mình.
“Cái gì mà tiền lương của anh? Đó đều là để cho em xài mà, đàn ông không có bản lĩnh mới bảo phụ nữ phải tiết kiệm tiền. Hơn nữa, số tiền lương ít ỏi đó của anh nếu đem ra so sánh với của em thì chẳng là gì cả. Vợ à, sau này anh đành phải nhờ em nuôi anh rồi!” Cố Hướng Đông là một người thực tế, anh quả thật không kiếm tiền bằng vợ của mình. Số tiền lương lần đó của cô cũng phải cỡ mấy tháng lương của anh. Mặc dù tiền lương của anh ít, nhưng anh vẫn muốn để cho cô tiêu xài.
“Yên tâm đi, sau này em sẽ bao nuôi anh, bảo đảm anh sẽ được ăn sung mặc sướng.”
“Bao nuôi anh?”
“Ừ.”
“Ý em là sao?”
“Không có gì, không có gì đâu. Anh đừng có ồn, kẻo Tiểu Bảo thức giấc.” Sở Y Nhất quên mất người ở thời đại này rất mộc mạc, làm gì có từ “bao nuôi”. Cô tính trả lời qua loa cho xong chuyện, nhưng Cố Hướng Đông lại không cho cô cơ hội đó.
“Ôi trời, anh dừng lại, dừng lại mau. Đừng có thọc lét em nữa, em cười đau cả bụng rồi đây, ôi trời, thật sự không có gì mà, chính là em kiếm tiền cho anh xài, anh hiểu chưa?”
“Thật sao?”
“Thật đó, hoàn toàn là thật, gạt anh em làm chó.” Cô giải thích không sai, bao nuôi chẳng phải chính là đưa tiền mình kiếm được cho người ta xài hay sao.
Ngày hôm sau, Sở Y Nhất đến hợp tác xã mua bán để mua một khúc xương lớn, cô xách khúc xương đi về phía nhà của Đường Cường.