“Anh trai, chị dâu, hai người có ở nhà không?” Sở Y Nhất đứng ở cửa, nhẹ nhàng hét lên.
“Đây, em gái, có có.” Sau đó là tiếng bước chân vội vàng, chẳng bao lâu sau, Đường Cường nhanh chóng đi tới mở cửa, “Em gái.”
“Anh trai, đứa bé thế nào rồi?”
“Giảm sốt rồi, thật sự rất cảm ơn em. Còn những món đồ như gạo, hoa quả, đợi sau này anh có tiền rồi, nhất định sẽ trả lại cho em.”
“Anh trai, anh nói vậy có hơi xa lạ quá đấy?”
“Anh Cường, dù gì anh cũng nên để em gái vào nhà đi chứ, chặn người ta đứng trước cửa thế à?” Đường Cường nghe vợ mình nói thế, anh gãi đầu có chút xấu hổ, sau đó anh nhường đường cho Sở Y Nhất và Tiểu Bảo đi vào trong nhà.
“Chị dâu, em đem xương heo đến cho chị đây. Không có thịt nhưng vẫn có thể hầm với canh để uống, chị cho con ăn, cũng sẽ có sữa.”
“Em xem kìa, hôm qua bọn chị vừa mới nhận một đống đồ ăn của em, hôm nay em lại tiêu tiền nữa, trong lòng anh chị thật sự rất áy náy…” Người phụ nữ hơi do dự, năm này mọi người ai cũng sống không dễ dàng, giúp đỡ người khác thì người chịu khổ là gia đình của chính mình.
“Chị dâu, đừng nói như vậy, em không phải vì hai người đâu, em vì đứa trẻ mà thôi.”
“Được, cứ nhận đi, tấm lòng của em gái mà.” Đường Cường lên tiếng, “Nào, con trai, ăn chút táo tàu nhé.” Đường Cường lấy một đống táo tàu đỏ đưa cho Tiểu Bảo.
“Cảm ơn chú, cháu tên là Tiểu Bảo.” Tiểu Bảo nhận lấy và nói lời cảm ơn.
“Ồ, Tiểu Bảo à, cháu thật là thông minh.” Đường Cường sờ đầu Tiểu Bảo.
“Ơ này, anh trai, mớ táo tàu này bên em không có.” Sở Y Nhất nhìn đống táo tàu đó, cô thấy hơi kỳ lạ.
“Em gái, em thật là tinh mắt. Táo tàu này từ một người bạn của anh làm việc trên tàu hỏa đã mang qua cho anh đấy. Chuyến tàu hỏa đó của bọn họ thường hay chạy đến Tân Cương, bạn anh biết vợ anh vừa sinh con không được bao lâu, cho nên đã mang về cho anh một ít, nói rằng cái này có thể bổ máu.”
“Anh à, người bạn của anh cụ thể là làm việc gì trên tàu hỏa thế, liệu em có thể gửi một ít đồ qua phía Tân Cương không?” Sở Y Nhất nghe thấy vậy, cô lập tức kích động.
“Em gái, em muốn vận chuyển cái gì?” Đường Cường nhìn bộ dạng hào hứng của Sở Y Nhất, trong lòng có chút khó hiểu.
“Anh yên tâm, không phải vận chuyển đồ cấm, là gạo thôi. Em định gửi một lô gạo đến gần khu vực Lop Nur.” Sở Y Nhất cũng không biết lúc này có người nào ở Lop Nur hay không, chỉ nghĩ tới việc có thể vận chuyển gạo đến gần đó cũng tốt lắm rồi, “Anh à, bây giờ em không thể nói cho anh biết được em vận chuyển gạo qua đó làm gì, nhưng em có thể bảo đảm với anh, đây tuyệt đối không phải là chuyện xấu.”
Đường Cường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Y Nhất, anh cảm động trước sự chân thành trong mắt cô, anh tin cô. Nếu như thật sự có ý đồ không tốt, vậy hà tất gì phải gửi gạo đi đến một nơi xa xôi như thế. Thời nay, gạo ở đâu cũng khan hiếm!
“Em đợi anh đi hỏi cho rõ, xem có thể vận chuyển bao nhiêu, khi nào có thể vận chuyển, sau đó anh sẽ cho em một câu trả lời, được không?”
“Vâng, cảm ơn anh. Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ hiểu em đang làm cái gì.”
Chỉ một ngày sau, Đường Cường đã trả lời cho Sở Y Nhất, có thể giúp vận chuyển, nhưng số lượng không được quá nhiều.
Điều này khiến Sở Y Nhất bị kích động, vốn dĩ cô còn đang tìm cách làm sao để gửi một ít đồ ăn đến viện nghiên cứu ở đó, không ngờ cô lại vô tình gặp Đường Cường và biết được mối quan hệ của anh. Thật là ông trời đang muốn giúp cô, không, là ông trời đang giúp cho những người đáng yêu ở viện nghiên cứu.
Nhưng vấn đề đến rồi đây, làm sao để vận chuyển gạo cho những người trong viện nghiên cứu khoa học! Cô không thể được gửi trực tiếp, nếu không, cô có thể bị coi là ăn cắp bí mật quốc gia và sau đó bị bắt.
Chao ôi, đầu của Sở Y Nhất sắp hói cả rồi, cô cũng không nghĩ ra giải pháp thích hợp cho vấn đề.
“Em gái, không phải lần trước em bảo muốn chuyển đồ đến Tân Cương hay sao, người bạn đó của anh nói gần đây vẫn còn nhiều chỗ trống, nhưng sau đó có khả năng sẽ không còn chỗ nữa.” Đường Cường đếm tìm Sở Y Nhất, nói một chút về tình hình.
“Vậy sao?” Sở Y Nhất nhíu mày, không biết phải làm sao.
“Em có khó khăn gì, cứ nói với anh, xem anh có thể nghĩ ra cách giúp em hay không?”
“Anh à, là như thế này, nếu vận chuyển đồ đến đó cần phải có người nhận hàng, nhưng em không tìm được người, cho nên em mới do dự chưa hành động.”
“Là thế à, chuyện này quả thật không dễ làm.”
Thế là cả hai chìm vào suy nghĩ miên man.
“Hay là như vậy đi, em gái. Nếu như em tin tưởng anh, anh sẽ đi thay cho em một chuyến?” Đường Cường suy nghĩ một hồi, bây giờ anh vẫn chưa tìm được việc làm, đúng lúc đang rảnh, anh qua đó còn có thể trò chuyện với bạn của mình.