“Anh hai, anh bằng lòng giúp em chạy một chuyến sao? Thật không?” Sở Y Nhất không ngờ Đường Cường lại tình nguyện giúp mình đi một chuyến. “Em tin chứ, quá tin tưởng anh là khác.”
Đây là anh ruột!
“Ừ, thật đấy, anh cũng có thời gian.”
“Anh à, vậy em sẽ nói rõ mọi chuyện cho anh.” Sở Y Nhất thầm nghĩ, nếu như muốn người ta qua đó, thế phải giao việc lại cho người ta một cách rõ ràng. Sở Y Nhất không biết tình hình ở bên đó, có thể có rất nhiều biện pháp bảo mật nghiêm ngặt, để tìm thấy được cũng hơi khó, cũng có thể xung quanh sẽ có người canh gác, không thể ra vào tùy ý.
Sở Y Nhất nói một cách mơ hồ: “Lần trước bọn em gặp một nhà nghiên cứu khoa học trên tàu. Anh ấy đói đến mức không mua nổi một bữa ăn, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn mớ tài liệu trong tay. Em có nói chuyện với anh ấy vài câu, anh ấy nói anh ấy đang làm việc ở Tân Cương, nhưng cuốn sách trên tay anh ấy là về nghiên cứu cách chế tạo b.o.m nguyên tử.”
Sở Y Nhất nhìn Đường Cường. Mới đầu, Đường Cường hơi bối rối, nhưng mắt anh sáng lên khi nghe thấy b.o.m nguyên tử. Đất nước hiện nay rất cần đến thứ này, có thể nói, thành công nghiên cứu được b.o.m nguyên tử chính là tiến bộ lớn nhất của nước ta.
“Anh hai, anh hiểu ý em chứ?”
“Em gái, không cần nói gì nữa đâu, anh rất bội phục em. Chuyến này để anh đi thay em, không chỉ chuyến này, về sau nếu cần làm giống như vậy, em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em!” Đây không chỉ là giúp Sở Y Nhất mà còn giúp ích cho đất nước và chính chúng ta. Chỉ khi nước mạnh thì dân chúng mới có thể sống tốt hơn, mới có thể ăn no, mặc ấm!
“Được rồi, anh, em cảm ơn anh. Khi đến đó, em chỉ có thể dựa vào anh mà thôi, bởi vì em không rõ tình hình cụ thể bên đó, có khả năng sẽ gặp rất nhiều gian nan, và còn có một số nguy hiểm nhất định. Anh à, em không thể bảo đảm…”
“Em gái, em không cần nói gì nữa, anh biết hết rồi, em yên tâm đi. Anh cũng từng vào Nam ra Bắc, gặp không biết bao nhiêu chuyện. Em cứ yên tâm, anh bảo đảm với em sẽ vận chuyển đồ đến nơi an toàn. Bản thân anh, cũng sẽ quay trở về một cách bình an!” Đường Cường ăn nói mạnh mẽ, hứa hẹn một cách hùng hồn.
“Vâng, anh, vậy thì làm phiền anh!”
Nhìn bóng lưng rời đi của Đường Cường, trong lòng Sở Y Nhất trào lên một niềm tự hào. Xem ra, đây là những người con của đất nước Trung Hoa, ở thời điểm nguy cấp, bọn họ luôn đoàn kết như một để vượt qua khó khăn!
Khi vừa xuyên không vào nơi này, trong lòng Sở Y Nhất rất ức chế. Cô cảm thấy thời đại này có quá nhiều chuyện đốn mạt nên cô không nhiệt tình với bất cứ chuyện gì cả. Ở nhà họ Sở cũng vậy, đến nhà họ Cố cũng thế, sống được thì sống.
Sau này cô nghĩ, tại thời điểm khó khăn thế này, đất nước cắn răng chịu đựng, nhân dân kiên trì từ đầu đến cuối, cho nên mới có Trung Quốc của sau này!
Bây giờ Sở Y Nhất lại cảm thấy hơi may mắn, may mắn vì bản thân cô đã đến nơi này, đến thời đại này, chứng kiến sự lớn mạnh của đất nước. Thậm chí nếu có thể, cô cũng muốn đóng góp sức mình vào sự phát triển của đất nước, góp một giọt nước nhỏ vào trong non sông gấm vóc của lịch sử.
Đường Cường đến Tân Cương với 250 kg gạo, 250 kg mì. Lần đầu tiên đi, bọn họ không dám vận chuyển quá nhiều. Đường Cường đi được ba ngày, không biết tình hình bên đó thế nào, Sở Y Nhất bồn chồn không yên.
“Vợ à, vừa nãy hình như em đã bỏ hơi nhiều muối.”
“À, bỏ lố rồi sao. Không sao, đổ thêm nước là được.” Sở Y Nhất hơi sửng sốt, giả bộ như không có chuyện gì, rồi lại đổ thêm một chút nước.
Cố Hướng Đông cạn lời. Vợ à, vừa nãy em đã thêm một đợt nước rồi. Nhìn thấy món rau xào trong chảo sắp biến thành canh, Cố Hướng Đông thở dài.
“Vợ à, hay là em đi nghỉ ngơi một chút đi, để anh nấu cơm cho?”
“Làm gì thế, anh chê cơm em làm không ngon sao?”
“Đâu có đâu, chủ yếu là anh sợ em mệt thôi. Em làm gì mà chẳng ngon.”
Cũng khác gì đâu. Tuy nhiên, bản thân cô quả thật đang hơi lơ đễnh, cô đưa cái xẻng cho Cố Hướng Đông và bước ra khỏi bếp, ngồi vào bàn, hai tay ôm má và bắt đầu ngẩn ngơ.
Cố Hướng Đông ngoái đầu ra nhìn, cô vợ nhỏ của mình rốt cuộc sao thế này? Lại đang giấu anh chuyện gì đây à?
Buổi tối, Sở Y Nhất cũng ăn không được bao nhiêu, Cố Hướng Đông càng thêm lo lắng.
“Vợ à, có phải em có chuyện gì chưa nói với anh không? Nhìn dáng vẻ tâm trạng nặng nề của em, làm gì cũng không có tinh thần.” Vốn dĩ anh muốn đợi cô vợ nhỏ chủ động nói với anh, nhưng anh cũng không thể kiềm nén được nữa, đành chủ động mở miệng hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là gần đây em không có ý tưởng gì cho sách minh họa nên đang buồn thúi ruột!”