Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 205

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sở Y Nhất sửng sốt, cô tạm thời không muốn cho Cố Hướng Đông biết chuyện. Suy cho cùng, vẫn chưa biết tung tích mớ gạo của cô ra sao, cô cũng không đủ khả năng điều tra, cô càng không muốn ảnh hưởng đến Cố Hướng Đông. Vì thế, cô chỉ có thể tìm đại một lý do để đối phó với anh, đồng thời cũng muốn nhắc nhở bản thân không thể tiếp tục như vậy nữa.

“Thật sao?” Kỳ thật, Cố Hướng Đông hoàn toàn không tin lời của cô vợ nhỏ, cô có trái tim nhỏ nhen như vậy từ khi nào.

“Còn không phải như vậy sao! Nếu như em không vẽ được, vậy sẽ không kiếm được tiền, mà không kiếm được tiền thì làm sao em có thể bao nuôi anh, như vậy thì làm sao được! Lỡ như anh được người khác bao nuôi, thế em tổn thất lớn rồi!” Sở Y Nhất sờ vào mặt Cố Hướng Đông và nói đùa.

“Yên tâm đi, anh không phải là người không có nguyên tắc, anh chỉ để em bao nuôi anh thôi!” Cố Hướng Đông nói xong, nhân lúc Tiểu Bảo không chú ý, anh hôn cô vợ nhỏ của mình một cái. Trước khi cô tức giận, anh nhanh chóng thu dọn chén bát và bưng đi.

Nhìn bóng lưng của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ nhẹ lên má của mình.

Là phúc không phải họa, nếu là họa thì khó tránh.

Tốt nhất là mọi chuyện thuận lợi, nếu không thuận lợi cũng không sao cả, gặp chuyện gì thì giải quyết chuyện đó thôi, như vậy mới có tính thử thách!

Mấy ngày tiếp theo, Sở Y Nhất cũng đã thật sự yên tâm hơn. Mỗi ngày, cô đều dẫn Tiểu Bảo đứng chờ Cố Hướng Đông tan làm. Sau đó, để khiến bản thân bình tâm lại, cô còn vẽ rất nhiều bức phác thảo cho mấy kỳ sau. Trong lòng cô nghĩ, dù sao cũng vẽ ra cả rồi, cứ gửi cho Lưu Dịch thôi, để anh ấy xem rồi sắp xếp!

Lúc Lưu Dịch nhận được bức phác thảo do Sở Y Nhất gửi tới, anh vừa nhìn đã cảm thấy gần đây tâm trạng của cô gái này không tốt, giữa các đường nét trong bức họa đều có cảm giác lo lắng.

Có phải gần đây, cô gái này gặp chuyện gì hay không? Lưu Dịch thầm nghĩ.

Một tuần nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Đường Cường, Sở Y Nhất lại bắt đầu bồn chồn, muốn bắt tàu đến Tân Cương ngay lập tức.

Sở Y Nhất đi qua nhà Đường Cường một chuyến, anh không có ở nhà. Cô nhìn thấy đống đồ tặng cho vợ con của Đường Cường, ngẫm nghĩ một hồi, cô lại lấy thêm một chút đồ ăn và thức uống dẫn theo Tiểu Bảo qua nhà Đường Cường lần nữa.

“Chị dâu.”

“Em gái, em lại đến rồi. Không cần phải lo lắng cho bên chị đâu, mọi thứ vẫn tốt, em yên tâm đi.” Vợ của Đường Cường nhìn Sở Y Nhất xách nhiều đồ đem qua, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Dạo gần đây, cô gái Sở Y Nhất này đã qua nhà và tặng không biết bao nhiêu đồ, ai nấy cũng đều khó khăn mà!

“Không sao đâu, chị dâu, em cũng không có việc gì làm, đúng lúc đến nhà chị chơi một chút cho khuây khỏa!”

“Em nói chuyện giống như Đường Cường vậy, anh ấy cũng bảo đi Tân Cương ngắm cảnh. Em xem, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy mà ngay cả thư cũng không viết gửi về nhà một lần.” Cô gái ghẹo đứa trẻ đang nằm trong lòng mình, “Con à, con xem bố con kìa, ra ngoài chẳng nhớ con chút nào!”

Nghe vợ Đường Cường nói vậy, Sở Y Nhất mới biết Đường Cường cũng chưa từng gửi thư về cho gia đình. Trong lòng của Sở Y Nhất càng ngày càng nặng trĩu, đống gạo đó thì sao cũng được, cô chỉ sợ liên lụy đến Đường Cường. Dù gì, thời này ai mà mang nhiều gạo đến như vậy đâu chứ, lại còn là gạo chất lượng. Nếu như bị phát hiện, chắc chắn sẽ coi là kẻ làm đầu cơ và bị bắt nhốt lại.

Sở Y Nhất cảm thấy bản thân cũng không thể nán lại được nữa, chỉ mong bây giờ có thể ra ga tàu và mua vé đi Tân Cương. Tuy nhiên, cô dùng lý do gì để xin vé giới thiệu đi Tân Cương đây? Rồi phải nói với Cố Hướng Đông thế nào?

Đây là lần đầu tiên Sở Y Nhất cảm thấy mình bất tài vô dụng, bản thân cô cũng không toàn năng. Có một nông trại luôn mang theo bên mình, trong nhà kho thì chứa đầy thóc gạo, vậy mà tại sao cô lại không giúp được người mà cô muốn giúp!

Trò chuyện với vợ của Đường Cường một hồi, cô đặt đồ xuống và dẫn Tiểu Bảo về nhà. Trên đường đi về, cô đang suy nghĩ nên giải quyết vấn đề như thế nào, đắm chìm đến mức ngay cả phía sau có chiếc xe đang bóp kèn inh ỏi mà cô cũng không biết.

Lưu Dịch chỉ đành bảo tài xế lái xe đến trước mặt Sở Y Nhất và Tiểu Bảo, sau đó mới xuống xe và đứng phía trước đợi hai người bọn họ.

“Chú Lưu.” Khi Tiểu Bảo nhìn thấy Lưu Dịch, cậu bé vui vẻ chạy tới. Lưu Dịch vươn hai tay ra bế Tiểu Bảo lên.

Sau đó Sở Y Nhất mới thấy Lưu Dịch và chiếc xe Mercedes của anh đang ở trước mặt.

“Chú, sao chú lại ở đây? Chú đến tìm mẹ cháu sao?”

“ Đúng thế, vậy cháu có vui không?”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 205