Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 206

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Vui lắm ạ, cháu cảm ơn những món quà mà chú đã gửi cho cháu, cháu rất thích. Chú có thích đồ mà cháu và mẹ cháu gửi cho chú không?” Tiểu Bảo nhớ đến việc Lưu Dịch đã gửi quà cho mình, cho nên vừa gặp, cậu bé đã nói lời cảm ơn một cách lễ phép và hiểu chuyện.

“Chú thích, chú thích, cảm ơn Tiểu Bảo.” Lưu Dịch nhéo nhéo chóp mũi của Tiểu Bảo, mỉm cười nói.

“Tiểu Bảo, con mau xuống đi, chú sẽ mệt đấy..” Sở Y Nhất đưa tay muốn kéo Tiểu Bảo xuống.

“Không sao, cô đang suy nghĩ chuyện gì à? Bóp kèn inh ỏi ở sau lưng vậy mà cô cũng không nghe được, gặp vấn đề gì sao?” Lưu Dịch nhìn Sở Y Nhất đang rất lo lắng.

Có lẽ Lưu Dịch có thể giúp cho cô.

“Sếp Lưu, anh có quen ai ở Tân Cương không. Tôi có một người anh đi qua Tân Cương, đã đi được mười ngày rồi nhưng vẫn không có tin tức gì, tôi hơi lo lắng. Không biết sếp Lưu có người quen nào có thể giúp tôi nghe ngóng một chút không?”

“Ở đâu của Tân Cương?”

“Lop Nur.”

Lưu Dịch nhướng mày, Lop Nur? Dạo gần đây anh thật sự rất có duyên với nơi này, không chỉ nghe qua có một lần. Nơi đó gần như không có bóng người, không ngờ nó lại có sức hút mãnh liệt đến thế?

“Được, tôi có thể nhờ người đi nghe ngóng, cô hãy kể tình hình của anh cô với tôi đi.” Lưu Dịch cũng không định hỏi quá chi tiết, muốn nói cho anh biết thì cô sẽ tự nói.

Sở Y Nhất nói về ngoại hình và tình hình chung của Đường Cường.

“Ừ, tôi nhớ rồi, lên xe đi, tôi đưa hai người về trước.” Lưu Dịch nói xong, anh nhìn Sở Y Nhất.

Sở Y Nhất không từ chối: “Vậy thì làm phiền sếp Lưu.”

“ Tôi nói này, cô có thể nào đừng cứ mỗi lần nhìn thấy tôi đều gọi tôi là sếp Lưu được không, điều này khiến cho tôi cảm giác toàn thân đều là mùi đồng.” Lưu Dịch nói, sau đó bị chính mình chọc cười.

“Vậy gọi anh là ngài Lưu? Anh Lưu? Chú Lưu?”

Lưu Dịch có vài lời muốn nói, nhưng thôi kệ, thích gọi như thế nào thì gọi thế ấy đi.

Sở Y Nhất thấy Lưu Dịch không quan tâm gì đến cô, cô sờ mũi. Gọi chú Lưu xem ra có hơi quá đáng, khác gì bảo người ta quá già hay không!

“Vậy tôi gọi anh là Lưu Dịch, anh gọi tôi là Sở Y Nhất, như vậy tốt nhất, được chứ?”

Tài xế lái xe phía trước lắc tay bẻ lái hơi quá trớn, Sở Y Nhất loạng choạng một cái, trán đập vào khung cửa.

Lưu Dịch nhìn lướt qua.

“Xin lỗi ngài.”

“Anh không làm tôi bị thương.”

“ Tôi xin lỗi cô Sở.”

“Ồ, không sao đâu, tôi chỉ va nhẹ thôi, không cần phải thế.”

Vẻ mặt của Lưu Dịch có chút nghiêm túc, khiến người ta phải sợ hãi.

“Có được không? Tôi gọi anh là Lưu Dịch nhé?”

“Ừ, được.” Lưu Dịch gật đầu đồng ý, nhiều năm rồi không ai gọi thẳng tên của anh.

Tài xế không dám phân bua, trong lòng chỉ có thể giơ ngón tay cái lên cho Sở Y Nhất. Không biết cô ấy thật sự không biết hay là giả vờ không biết thân phận thật của ngài ấy.

“Tiểu Bảo, chúng ta đến rồi, xuống xe thôi.” Sở Y Nhất vươn tay ra ôm Tiểu Bảo, Lưu Dịch cũng xuống xe cùng.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi và Tiểu Bảo về nhà.”

“Không có gì đâu, khi nào có tin tức tôi sẽ lại qua tìm cô.”

“Được, thật sự rất cảm ơn anh. Trước khi anh chưa xuất hiện, tôi đã nghĩ đến chuyện tự mình đi qua đó, nhưng tôi lại không nghĩ ra cách làm sao để mua được phiếu. Hầy, tóm lại thì anh chính là vị thần may mắn của tôi. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng vô cùng cảm kích.” Có một kiểu người, trong lúc bạn vô cùng cần sự giúp đỡ nhất, người đó sẽ không nói một lời, ra tay giúp đỡ cho bạn. Cảm giác đó dù kết quả có thế nào đi nữa, trong lòng biết ơn không sao tả xiết.

“Đều là chuyện nhỏ thôi, đến lúc đó cô hãy gửi thêm vài lọ dưa chua cho tôi là được.” Lưu Dịch nhớ tới mấy lọ dưa chua bên chỗ mình đã ăn gần hết, rất hợp với khẩu vị của anh, đành phải mở miệng đòi thêm.

“Hả? Anh thích ăn cái đó sao? Dưa chua ăn nhiều cũng không tốt, lần sau tôi sẽ làm cái khác cho anh ăn, anh thích ăn đồ ngọt không?”

“Ừ, được.” Lưu Dịch gật đầu.

“Ừ, tôi biết rồi. Lần sau tôi sẽ chuẩn bị một vài món khác cho anh. Thế chúng tôi về trước đây, Tiểu Bảo, chào tạm biệt chú đi con.”

“Tạm biệt chú, lần sau lại đến chơi với cháu nhé!”

“Được.”

“Này, Hướng Đông, kia không phải là cô vợ nhỏ của cậu sao. Cô vợ nhỏ của cậu ghê gớm nhỉ, đó là anh của em ấy à? Bọn họ đi xe gì thế, sao tôi chưa từng thấy qua?” Quách Hòa Bình và Cố Hướng Đông tan làm, bọn họ cùng nhau đi trên đường quay trở về khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước. Nhìn thấy Sở Y Nhất và Lưu Dịch đứng trước cửa, anh tò mò hỏi Cố Hướng Đông.

Chưa từng thấy là bởi vì anh không có kiến thức, Cố Hướng Đông liếc nhìn Quách Hòa Bình. Anh không quan tâm đến Quách Hòa Bình nữa, anh đi về phía của cô vợ nhỏ và Tiểu Bảo.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 206