Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 207

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Về rồi à?”

“Ơ? Cố Hướng Đông, anh tan làm rồi sao. Bọn em đang đi được nửa đường thì gặp Lưu Dịch, anh ấy đã đưa em và Tiểu Bảo về nhà đó.”

Cô vợ nhỏ nhìn thấy anh, khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ, điều này khiến tâm tình của Cố Hướng Đông cũng vui vẻ lây.

“Ừ, thấy rồi.”

“Thấy rồi hả, chúng ta về nhà thôi!”

“Ừ.”

Ánh chiều tà của mặt trời lặn kéo bóng của ba người bọn họ dài ra thêm, tiếng cười nói truyền đi rất xa.

Khi Lưu Dịch trở về nơi ở của mình, anh dặn người lái xe, “Gọi cho A Tín, cung cấp cho anh ấy thông tin của Đường Cường, để anh ấy kiểm tra xem Đường Cường đang ở đâu. Nếu có chuyện gì, hãy giúp người đó một tay.”

“Vâng, thưa ngài, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi gọi điện cho anh ấy.” Người lái xe cung kính đáp.

“Ừ, bảo anh ấy nhanh lên một chút.”

“Vâng, thưa ngài.”

Đường Cường đang ở Tân Cương xa xôi, lúc này đây anh đang bịt kín đầu và chỉ để lộ ra hai con mắt. Tay anh đang dẫn theo một con lạc đà, trên người lạc đà chất đống rất nhiều gạo: “ Tôi hỏi anh chứ, rốt cuộc anh có thể tìm được không vậy. Chúng ta đã đi rất lâu rồi, đừng bảo đi ngược hướng đấy nhé.”

Đường Cường đến Tân Cương, anh bắt xe đến một thị trấn nhỏ gần Lop Nur nhất, sau đó tìm người dẫn đường. Hai người mượn hai con lạc đà và mang theo đồ ăn, bắt đầu xuất phát. Kết quả đi hai ba ngày trời nhưng không tìm được viện nghiên cứu đó!

“Ôi trời, không thể sai được. Trước đây tôi cũng đã giúp bọn họ vận chuyển hàng hóa, chỉ có điều đó là đã nửa năm về trước, dạo này cũng không thấy ai vận chuyển hàng hóa gì nữa. Tôi còn đang nghĩ, đám người đó làm sao có thể sống được. Vì thế khi anh mở miệng ra hỏi muốn đi đến đó, tôi đã qua đây giúp anh đấy. Anh yên tâm đi, không sai được đâu.” Người đàn ông tóc dài đang bịt mắt lại.

“Được rồi, bây giờ cũng chỉ có thể nghe lời của anh thôi.” Đường Cường uống một ngụm nước, anh thật sự rất khát, nhưng cũng chỉ có thể để dành một ít đồ uống, không biết khi nào mới tới nơi.

Nhìn sa mạc rộng lớn màu vàng, Đường Cường cảm thấy trong lòng có chút nặng nề. Có lẽ Sở Y Nhất cũng không ngờ rằng điều kiện ở đây lại tệ như vậy. Anh thấy lo lắng cho đám người trong viện nghiên cứu, không biết bọn họ thế nào rồi. Anh cũng thấy lo lắng cho chính mình, lần này liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn mà Sở Y Nhất đã nhờ anh hay không.

Cát vàng bị gió mạnh thổi bay lên, Đường Cường chỉ cảm thấy trước mắt là một bãi cát vàng rộng lớn, tầm nhìn của anh khá hạn chế.

“ Tôi thấy ngọn gió này không bình thường, chúng ta mau chóng tìm nơi tránh một chút đi.”

“Được, nghe anh hết. Nhớ dẫn dắt lạc đà cho chắc tay vào, đồ trên đó không được để mất.”

Khó khăn lắm hai người bọn họ mới tìm được một nơi tương đối an toàn. Ngồi xổm hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được ngọn gió bên ngoài nhỏ đi hơn một chút. Đường Cường phủi sạch những hạt cát vàng đã bám lên nửa người của mình, người dẫn đường đi trước anh một bước, bọn họ bước ra từ trong đống cát.

“Anh gì ơi, mau qua đây xem đi, chúng ta đến nơi rồi.” Người dẫn đường hét lên với Đường Cường một cách hào hứng, Đường Cường nhanh chóng leo lên sườn đồi, quả thật đã nhìn thấy được một vài căn nhà.

“Tìm được rồi, cuối cùng tìm được rồi, lần này quay về có thể báo cáo kết quả rồi.” Cuối cùng có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Đường Cường chợt cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Đường Cường và người dẫn đường vội vàng dắt theo con lạc đà, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến viện nghiên cứu cách đó không xa. Lúc gần đến nơi, bọn họ thấy có người canh gác ở cửa, bọn họ không muốn gây ra hiểu lần nên đã tháo dỡ đồ ăn xuống, đặt ở trước cánh cổng lớn gần đó. Tiếp theo, hai người bọn họ dắt hai con lạc đà quay lại tuyến đường nãy.

Người lính canh gác viện nghiên cứu đói đến mức hoa mắt chóng mặt, anh ta mơ hồ nhìn thấy có người đang đứng cách cửa viện nghiên cứu không xa, cho nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, ôm s.ú.n.g chạy qua đó xem. Vừa đến nơi thì không còn nhìn thấy bóng người hay lạc đà nữa, chỉ còn lại một đống đồ. Anh ta cẩn thận dùng s.ú.n.g chọc chọc vào túi đồ, nhìn thấy không có gì nguy hiểm, anh ta bước tới cúi xuống và mở túi ra xem. Khi phát hiện bên trong túi đồ đó toàn là đồ ăn, anh ta kích động chạy vào bên trong. Chẳng bao lâu sau, có một đám người lại chạy ra ngoài, bọn họ vây quanh túi đồ ăn đó, ai nấy cũng đều kích động, cuối cùng đã có gạo, cuối cùng có cơm ăn rồi.

Người của Lưu Dịch cũng nhận được thông tin vào ngày hôm đó, khi Đường Cường ra khỏi sa mạc.

“Anh ta đi đến đó làm gì vậy?” Người lái xe đến báo cáo tình hình cho Lưu Dịch, Lưu Dịch hỏi lại.

“A Tín nói rằng người đó mượn hai con lạc đà và mang theo một số đồ, nhưng không biết là cái gì. Khi đi ra khỏi sa mạc, chỉ còn hai con lạc đà, đồ trên lưng thì không còn nữa.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 207