“Ồ? Còn phát hiện thêm gì nữa không?”
“Tạm thời không còn gì nữa, anh Đường cũng không gặp nguy hiểm gì. A Tín cũng không lộ mặt, anh ấy chỉ phái người đi theo âm thầm bảo vệ.”
“Ừ, được rồi, không cần điều tra thêm nữa.”
“Vâng, thưa ngài.”
Lưu Dịch vặn vặn chiếc nhẫn trên tay mình, cô gái này cũng không hề đơn giản!
“Ý của anh là anh ấy đã quay về bình an vô sự?” Sở Y Nhất rất kích động, đây quả là một tin tốt.
“Ừ.” Lưu Dịch nhìn dáng vẻ hào hứng của Sở Y Nhất, cả khuôn mặt rạng rỡ lên chỉ vì một tin tức từ phía anh.
“Thật là tốt quá, bây giờ tôi có thể yên tâm rồi.” Nghĩ tới chị dâu ở nhà đang ôm đứa bé trong tay, cô thật sự rất sợ hãi. Sợ rằng nếu như Đường Cường có xảy ra chuyện gì, cô biết ăn nói thế nào với chị dâu và đứa trẻ đây.
“Lưu Dịch, anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi. Kể từ sau khi gặp được anh, tôi toàn gặp chuyện tốt.” Lần đầu tiên gặp Lưu Dịch, cô đã có cơ hội kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ anh lại mang đến cho cô một thông tin tốt như thế này, quả là một chú cá koi may mắn.
“Thật sao, vậy thì tôi hy vọng sau này vẫn luôn có thể chiếu sáng cho cô, để mọi thứ đều được thuận lợi.” Ngôi sao may mắn à? Cũng không phải không thể!
Đường Cường bình an trở về, anh lập tức tìm Sở Y Nhất. “Em gái, anh đã may mắn hoàn thành nhiệm vụ. Anh đã tìm được chỗ đó rồi, hơn nữa cũng đã gửi đồ ăn qua cho bên đó.” Nhìn thấy Sở Y Nhất, Đường Cường tươi cười nói.
“Anh à, anh vất vả rồi. Chặng đường này chắc chắn không dễ dàng gì, bằng không anh cũng sẽ không phải ở lại đó một khoảng thời gian dài đến thế. Là do em quá sơ suất, không điều tra rõ mà đã bảo anh mau chóng đi qua đó. May thay anh đã bình an trở về, bằng không em thật sự không biết phải giải thích với chị dâu như thế nào nữa!” Sở Y Nhất vui mừng, nhưng trong đó cũng có một vài ý hối hận.
“Không sao đâu, lô lương thực của em được gửi đến rất kịp thời. Anh nghe người dẫn đường bên đó nói, đã nửa năm rồi không thấy người nào vận chuyển đồ ăn qua, e là những người ở trong đó đã sống rất vất vả. Nếu như vậy thì cho dù phải trả giá gì đi nữa, anh thấy cũng rất đáng giá.”
“Vâng. Anh à, đây là một số đồ em đã chuẩn bị cho anh, đúng lúc anh có thể mang về nhà.” Sở Y Nhất vừa nói xong liền đưa những thứ đã chuẩn bị cho Đường Cường.
“Em gái à, như vậy thì thật ngại quá.” Đường Cường từ chối không nhận, nhưng cuối cùng không thể từ chối được Sở Y Nhất. Anh đành xách túi đồ lớn đó về nhà.
Tối đến, Cố Hướng Đông tan làm. Khi anh về nhà, anh nghe thấy tiếng ngâm nga vui vẻ của cô vợ nhỏ. Ôi trời, tâm trạng hôm nay sao tốt thế, vậy có phải anh không cần uống canh cho qua ngày nữa rồi không!
“A, anh về đấy à, mau rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Sở Y Nhất gọi Cố Hướng Đông, bảo anh rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Cố Hướng Đông sẵn tiện ôm Tiểu Bảo qua, cùng nhau rửa tay.
“Được, ăn cơm thôi.”
Nhìn thức ăn ngon trên bàn, Cố Hướng Đông thở dài trong lòng, tài nấu nướng của vợ nhỏ cuối cùng cũng trở lại bình thường, anh có thể ăn được một bữa cơm ngon lành rồi. Nghĩ tới những món ăn mình phải ăn trong hai ngày qua, toàn là gì đâu không. Khỏi phải nói, trong lòng anh vui khôn xiết.
Khi Đường Cường trở về nhà, anh nhìn vợ con, sau đó mới nhớ tới món đồ mà Sở Y Nhất đã đưa cho mình. Anh mở ra xem, ngoài đồ ăn ra còn có 100 tệ.
Vợ anh: Lệ Quyên đi ra nhìn thấy, cô nói: “Bố nó à, vào những ngày anh không có ở nhà, Y Nhất đã đến đây rất nhiều lần. Mỗi lần đến đều mang không ít đồ, số tiền này chúng ta sao có thể nhận được.”
Đường Cường cũng biết điều đó, nhìn trong nhà không thiếu đồ ăn đồ uống, anh biết Sở Y Nhất chắc chắn đã chăm sóc vợ con anh rất tốt, anh thật sự không thể đòi hỏi số tiền này.
“Ừ, anh biết rồi, lát nữa anh sẽ trả tiền lại cho em ấy.”
“Ừ, anh đói chưa? Em làm cơm cho anh ăn nhé.” Lệ Quyên đặt đứa trẻ đang ngủ xuống, cô mặc tạp đề lên, chuẩn bị nấu cơm cho Đường Cường.
Sau khi ăn xong, Đường Cường chuẩn bị tiền. Anh nghĩ ngợi một hồi, sau đó lấy ra vài viên ngọc thạch từ trong túi vải mà anh đã mang về bỏ chung vào túi áo.
“Chị dâu, em đang đứng trước cổng thì gặp phải anh này, anh ấy nói đến đây tìm chị, cho nên em đã dẫn anh ấy đến đây.” Tiểu Vương gõ cửa, Sở Y Nhất vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Cường đang đứng trước cửa nhà cùng với Tiểu Vương.
“A, sao anh lại đến đây? Mau vào trong ngồi đi.” Sở Y Nhất mời bọn họ vào trong nhà.
“Chị dâu, Cục trưởng còn đang đợi em lấy đồ giúp cho anh ấy, em đi trước đây.” Tiểu Vương lắc lắc giấy tờ trong tay, anh chào Sở Y Nhất rồi đi.