Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 209

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Anh, đã lúc này rồi, tìm em có chuyện gì không?” Sở Y Nhất rót một ly nước đưa cho Đường Cường.

“Cái này, anh trả lại cho em, anh làm sao có thể lấy tiền của em được chứ!” Đường Cường nói xong, anh đưa tờ 100 tệ trả lại cho Sở Y Nhất. “Anh biết em là người làm việc lớn, số tiền này em cứ để dùng khi cần thiết, anh không cần số tiền này đâu.”

“Anh à, em cũng không giấu gì anh, sau này em vẫn cần anh chạy thêm vài chuyến nữa, cũng có khả năng nhờ anh giúp làm những chuyện khác. Dù gì hầu hết thời gian em cũng không tiện đi ra ngoài. Con trai thì đường đi rộng mở, nếu như anh bằng lòng, chúng ta cùng nhau làm chuyện thiết thực. Mỗi tháng em sẽ gửi tiền lương cho anh, bằng không em làm sao có thể làm phiền anh mãi được, anh còn có vợ và con cần phải nuôi.”

Đường Cường nghĩ ngợi một hồi, nếu như lần này đi Tân Cương là chuyện thiết thực, anh nguyện ý đi theo Sở Y Nhất.

“Vậy thì em cũng không cần đưa cho anh nhiều tiền như vậy, vợ anh đã nói với anh rồi, trong khoảng thời gian anh không có ở nhà, em đã không ít lần mang đồ qua đây. Với nhiêu đó đồ, em có thể mời thêm vài người khác nữa.”

“Anh à, trước đây chúng ta cũng đâu chỉ có mối quan hệ nhờ vả giúp đỡ nhau.”

“Cho nên anh càng không thể lấy tiền của em. Số tiền này của em đủ cả tiền lương một năm của người khác đấy.”

“Em vẫn còn tiền để dành, anh cứ nghe em. Chúng ta quyết định vậy đi, qua một khoảng thời gian nữa, em lại nhờ anh đi một chuyến.”

Sở Y Nhất biết Đường Cường rất ngại, nhưng cô cũng không thể để người ta làm việc không công như thế được, vì thế cô đã đưa ra quyết định mà không cho anh kịp nói chen vào.

“Được rồi, nghe lời em. Nhân tiện, khi anh ở Tân Cương, anh có mua vài món đồ nhỏ từ người ta, anh đem về cho Tiểu Bảo chơi này.” Đường Cường nói rồi lấy ra vài miếng ngọc bội.

Sở Y Nhất vừa nhìn thì khóe mắt cô giật giật, nếu như là ở thời hiện đại cầm cái này ra chơi, chắc sẽ bị người ta đánh mất!

“Anh à, đây chắc là ngọc Hòa Điền nhỉ.” Sở Y Nhất nhìn thấy ngọc bội nửa trong nửa mờ, trơn bóng mượt mà, tinh tế, ôn hòa, vừa chạm vào là thấy hơi lạnh, đây chắc chắn là ngọc Hòa Điền của Tân Cương, “Anh đã tốn bao nhiêu để mua được nó thế?”

“Người địa phương nói là ngọc Hòa Điền, anh cũng không rõ, chẳng tốn nhiều tiền. Anh đưa cho họ hai cái bánh bao không nhân, bọn họ đưa anh lại nhiêu đây.”

“Vậy nếu như anh có đi lần nữa và gặp những món đồ tốt giống như thế này, anh hãy mang về nhiều một chút. Viên ngọc này cũng không bị hư, chỉ cần cất giữ thật tốt là được, sau này chắc chắn sẽ tăng giá trị.”

Tăng giá trị? Ý là sẽ tăng giá phải không. Hình như có vẻ là như vậy, món đồ này đặt ở đâu cũng được, cũng không cần phải đặc biệt bảo quản.

“Được, anh nhớ rồi. Nếu gặp được đồ tốt, anh sẽ mang về cho em.”

“Em vẫn thích phỉ thúy hơn. Anh, sau này nếu ra ngoài gặp được phỉ thúy, gặp được đồ tốt thì mang về cho em nhé.”

“Em còn thích những thứ đó nữa sao, anh nhớ rồi.” Đường Cường không ngờ Sở Y Nhất tuổi nhỏ như vậy mà lại thích những thứ này, anh âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Sau khi tìm hiểu kỹ tình hình, tìm được hướng đi, chuyến đi đến Tân Cương của Đường Cường nếu có đi lần nữa cũng đã thuận tiện hơn rất nhiều.

Một tháng sau, Sở Y Nhất và Đường Cường đã thương lượng xong. Cô lại đặt một vài túi gạo ở gần kho hàng của ga tàu, lần này còn bỏ thêm trái cây, các loại thịt đã được xử lý, chất thành một đống thật đầy. Chỉ cần đợi Đường Cường qua lấy là được.

Sở Y Nhất để Tiểu Bảo ở bên nhà của Hà Thúy Lan, giờ đây sau khi để đồ xong xuôi, cô nhanh chóng quay về. Trên đường về, cô tìm một nơi để thay đổi quần áo. Nón, tóc dài, mặt thì bôi đen, còn đeo thêm kính áp tròng, ánh sáng trong mắt cũng bị che đi, Sở Y Nhất dám nói nếu như cô gặp Cố Hướng Đông, anh chắc chắn sẽ không nhận ra cô.

“Chị dâu, thật ngại quá, em về muộn, Tiểu Bảo không quấy phá chị chứ?”

“Không có đâu, mấy đứa trẻ còn chơi đùa rất vui. Sau này, nếu như em có chuyện gì thì cứ gửi Tiểu Bảo qua chỗ chị. Dù gì nhà chị có hai đứa, nhận thêm vài đứa cũng có sao đâu. Huống hồ chi Tiểu Bảo nhà em ngoan hơn rất nhiều so với hai ông tướng phá phách nhà chị.” Những gì Hà Thúy Lan nói là thật, đừng thấy Tiểu Bảo nhỏ tuổi mà xem thường, thằng bé rất nghe lời. Cô không muốn nhắc tới hai đứa con của mình, chỉ muốn xông lên đánh bọn chúng vài phát.

“Cảm ơn chị dâu. Sau này nếu như em có việc, em không khách sáo nữa, em sẽ gửi Tiểu Bảo qua bên chỗ chị ké cơm nhé.”

“Cứ đến đi, đúng lúc có thể làm gương cho hai đứa trẻ nhà chị.”

“Tiểu Bảo, về nhà với mẹ thôi nào.” Sở Y Nhất gọi Tiểu Bảo.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 209