“Mẹ, con vẫn muốn chơi với các anh một lát, có được không ạ?” Tiểu Bảo còn chưa muốn rời đi.
“Vậy con ở lại chơi thêm một lát đi, mẹ về nấu cơm. Khi nào nấu xong thì đến đón con, con không được nghịch ngợm quá nhé, chơi vui với các anh đi.”
“Em cứ yên tâm đi nấu cơm đi, bên này không sao đâu.” Hà Thúy Lan cũng mặc kệ bọn trẻ, ba đứa chơi đùa đâu ra đây, cô cũng làm việc của mình.
Khi Cố Hướng Đông đi làm về, anh không thấy Tiểu Bảo, chỉ có cô vợ nhỏ đang bận rộn.
“Vợ à Tiểu Bảo đâu?”
“Đang chơi bên nhà của chị Thúy Lan, em đã nói với con rồi, làm cơm xong sẽ qua đón.”
“Vợ à, em ở nhà có cảm thấy chán không, ngày nào cũng chăm lo cho Tiểu Bảo, đợi anh tan làm?”
“Hả? Ý anh là sao? Nhìn chán em rồi à?” Ngay khi Sở Y Nhất dừng việc đang làm, cô quay lại nhìn Cố Hướng Đông.
“Không phải, ý anh là em có muốn đi đâu không? Anh sợ em ở nhà suốt sẽ cảm thấy chán. Hôm nay anh Quách có nói với anh, nhà máy chế biến thịt có chừa một vị trí cho những người trong khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước của cục chúng ta, nhưng yêu cầu khá cao, đòi hỏi đã từng đi học. Anh vừa nghe là biết em rất phù hợp, nên muốn hỏi suy nghĩ của em, xem em có muốn đi không?”
“Nhà máy chế biến thịt à, công việc tốt thế sao, bên anh cũng ổn đấy chứ. Nhưng nếu như em đi, vậy Tiểu Bảo phải làm sao đây?” Sở Y Nhất thật sự muốn đi xem nhà máy chế biến thịt. Vào thời này, nó là khu vực khá ngon, cô muốn đi xem môi trường làm việc bên đó.
“Đây cũng là một vấn đề.” Cố Hướng Đông cau mày suy nghĩ.
“Này, anh thấy như vậy có được không? Chị Thúy Lan hay ở nhà, ban ngày chúng ta gửi Tiểu Bảo qua bên chỗ chị ấy, sau khi tan làm thì em về đón. Mỗi tháng chúng ta gửi cho chị Thúy Lan một ít tiền, anh thấy sao?”
“Anh thấy cũng được, hay là em hỏi ý kiến của chị ấy thử?”
“Vậy lát nữa khi em đi đón Tiểu Bảo, em sẽ hỏi chị ấy.” Vốn dĩ cô đang rất hào hứng, “ Nhưng mà… cùng là một khu nhà ở, em đi được, chị ấy không đi được, không biết trong lòng chị ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
“Không có đâu, chị Thúy Lan không phải là người như vậy.”
“Được.”
Khi đi đón Tiểu Bảo, Sở Y Nhất đã mở miệng hỏi trước.
“Anh Quách cũng đã nói với chị rồi, tiếc là chị không biết chữ. Ha ha, em đi đi, chị sẽ trông chừng Tiểu Bảo cho em.”
“Ồ, cảm ơn chị dâu.”
Chà, cô sắp trở thành một công nhân vẻ vang rồi.
“Thưa ngài, A Tín nói rằng Đường Cường lại đến Tân Cương. Lần này có vẻ như mang theo nhiều thứ hơn, xem ra chắc là lương thực, có cần đi theo không ạ?” Tài xế A Đông tiếp nhận thông tin của A Tín, sau đó nhanh chóng báo lại cho Lưu Dịch.
“Ồ?”
Lưu Dịch ngồi ở phía sau lưng, vì không nhìn thấy được biểu cảm của anh ấy nên A Đông không thể đoán được suy nghĩ của Lưu Dịch.
Lưu Dịch vô thức xoay chiếc nhẫn trong tay, cô gái này đang làm gì thế?
“Viện nghiên cứu có phải nằm ở Lop Nur không? Bên đó có tiếp tế đồ ăn đúng giờ không?”
“Hả?” A Đông không ngờ Lưu Dịch đột nhiên hỏi mình chuyện này, anh hơi do dự. “Thưa ngài, tôi xin lỗi, tôi không có tìm hiểu thông tin về chuyện này.”
“Theo dõi đi, bảo vệ người tốt.”
“Và cả hàng hóa.”
Khi A Đông nghe thấy lệnh của Lưu Dịch, anh lập tức trả lời: “Vâng thưa ngài, tôi sẽ liên lạc với A Tín ngay bây giờ.”
Trong khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, Hứa Hương Thảo đang đi lên lầu thì nghe được các dì gần đó nói chuyện. Năm nay, nhà máy chế biến thịt đã cung cấp một vị trí làm việc cho khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước. Trong số bọn họ, chỉ có Sở Y Nhất là người có điều kiện phù hợp nhất. Hứa Hương Thảo nhìn cánh cửa đối diện, cô không nhịn được nên lèm bèm: “Đều trong khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, dựa vào cái gì mà chỉ cô có thể đi? Mình thì thua kém cô ta chỗ nào chứ, có gì ghê gớm hả!”
“Mẹ, mẹ nói cái gì chứ, Sở Y Nhất ở nhà đối diện đã được sắp xếp công việc rồi ư?” Cao Đại Ni nghe thấy mẹ mình đang lèm bèm, cô lập tức tỉnh táo lại.
“ Đúng thế, sắp xếp vào làm trong nhà máy chế biến thịt. Nghe nói còn được làm trong văn phòng đấy.”
“Nhà máy chế biến thịt à, mẹ, con cũng muốn đến nhà máy chế biến thịt. Mẹ nói với bố đi.” Ánh mắt của Cao Đại Ni sáng lên.
“Đại Ni, không phải con đã có công việc rồi hay sao, làm sao có thể sắp xếp thêm cho con được nữa!” Hứa Hương Thảo không hiểu.
“Mẹ, mẹ nghĩ sao vậy, công việc trong nhà máy chế biến thịt ấy còn tốt hơn nhiều so với công việc hiện tại con đang làm. Công việc trong xưởng bây giờ làm mệt c.h.ế.t đi được, không biết ngày biết đêm, sao có thể nhẹ nhàng hơn so với ngồi trong văn phòng của nhà máy chế biến thịt chứ!”