“Hử? Sao lại không nói chuyện với anh.”
Cố Hướng Đông cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô vợ nhỏ vùi đầu vào vai, không quan tâm đến Cố Hướng Đông.
Anh đưa tay kéo cánh tay của cô vợ nhỏ ra, nhìn thấy biểu cảm tủi thân của cô vợ nhỏ, nước mắt sắp chảy ra ngoài cả rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Anh trực tiếp ngồi trên giường, ôm cô vào lòng mình. Khi chạm đến chỗ eo đang bị thương của Sở Y Nhất, cô bất giác kêu lên một tiếng.
Cố Hướng Đông nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, anh vạch phần eo phía sau của Sở Y Nhất lên, nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết có một vết bầm tím, đặc biệt bắt mắt.
“Sao thế này?”
“Cố Hướng Đông, em bị người khác ức hiếp…” Sở Y Nhất mím môi, không nói lời nào, nước mắt tuôn rơi. sau đó vừa khóc nấc vừa kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Cố Hướng Đông nghe.
Sắc mặt của Cố Hướng Đông càng ngày càng tối sầm lại, cuối cùng anh đặt Sở Y Nhất lên giường, còn mình thì đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Sở Y Nhất kéo ống tay áo của anh, nói với giọng đáng thương.
“Anh đi tìm Tiểu Vương, bảo cậu ấy mau chóng giải quyết chuyện này. Nếu có thể ở bên nhau thì ở, không thể thì nhanh chia tay, đừng để liên lụy đến vợ của anh!”
“Ôi trời, hai người họ bây giờ cũng lớn cả rồi, anh không cần phải tạo thêm phiền phức đâu. Em cũng không sao cả, chỉ là cảm thấy không thể hiểu nổi, hơi tủi thân nên muốn kể lể cho anh nghe. Anh đừng đi, vốn dĩ hai người bọn họ cũng đang khó xử.”
Cuối cùng Cố Hướng Đông cũng không đi nữa, anh tìm rượu thuốc, đổ vào lòng bàn tay cho ấm rồi chậm rãi xoa eo cô vợ nhỏ: “Về sau em đừng làm mấy chuyện này nữa, bọn họ thích làm gì thì làm, có đối tượng hay không cũng không liên quan đến em. Em xem đi, khiến bản thân bị thương rồi đây này!”
Miệng thì dữ tợn nhưng động tác của tay càng lúc càng nhẹ nhàng.
Không cần Cố Hướng Đông phải nói, sau này cô cũng sẽ không làm những chuyện này nữa, thật sự quá mệt mỏi.
A Đông đứng bên cạnh Lưu Dịch, dáng vẻ hơi do dự.
“Có chuyện gì vậy?” Lưu Dịch nhìn cuốn sách trên tay, mi mắt cũng không thèm nhướng lên.
“Thưa ngài, cô Sở bị thương trong nhà máy chế biến thịt.”
Lưu Dịch đặt cuốn sách trên tay xuống và nhìn A Đông.
“Nghe nói cô Sở giới thiệu đối tượng cho một cô gái trong nhà máy chế biến thịt. Mẹ cô gái đó đã nhìn trúng người khác nên đi tìm cô Sở để gây rối, làm cô Sở bị thương, thật ra cũng không ảnh hưởng nặng lắm.” A Đông biết Lưu Dịch đang đợi mình nói tiếp, cho nên anh ta đã nhanh chóng nói hết những gì mình biết cho Lưu Dịch.
“Cái gì gọi là ảnh hưởng nặng?”
A Đổng trong lòng cứng đờ, cúi đầu không dám nói.
Khi A Đông ra ngoài, Lưu Dịch không đọc tiếp cuốn sách trong tay nữa, nhưng điều càng khiến anh cảm thấy phiền muộn hơn đó là khi bản thân nghe đến việc cô gái đó bị thương, trái tim của anh không thể kiểm soát, bất giác căng thẳng.
Trước đây, anh cảm thấy cô gái đó là một người độc lập, tài giỏi, chu đáo và có những hiểu biết khác với thân phận của mình, sự tương phản này khiến anh cảm thấy kỳ lạ. Khi ở cạnh nhau, tính cách của hai người cũng khá hòa hợp, trong lòng anh muốn làm một người bạn không hơn không kém, dù gì anh cũng không có bạn bè. Nhưng giờ đây, tình cảm này có vẻ đã thay đổi.
Lưu Dịch tựa đầu vào lưng ghế, tháo kính, nhắm mắt lại, che đi cảm xúc phức tạp trong đôi mắt sâu thẳm kia.
Lại đi làm trong nhà máy chế biến thịt, mẹ của Tiểu Lý lại đến tìm cô, từng lỗ chân lông trên cơ thể Sở Y Nhất đều ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nhưng cô không ngờ rằng mẹ của Tiểu Lý lại đến xin lỗi cô. Hành động này khiến Sở Y Nhất không hiểu mô tê gì cả.
Điều mà Sở Y Nhất không biết là Vương Đại Chí đến tìm bố của Tiểu Lý là ông Lý, ông ấy “nhắc nhở” bố Tiểu Lý vài câu: “Cô gái Sở Y Nhất này không chỉ có chồng làm Cục trưởng mà mối quan hệ sau lưng của cô ấy còn lớn đến mức ông không thể tưởng tượng được. Có thể nói, con gái nhà mấy người dựa dẫm được vào cô ấy chính là phúc của gia đình mấy người, mấy người không đối xử với cô ấy như một vị khách quý, lại còn đánh cô ấy …”
“Giám đốc à, chúng tôi không đánh cô ấy...” Ông Lý lẩm bẩm biện hộ.
“Không đánh ư? Vậy thì cô ấy tự ngã hay sao? Cô ấy tại sao lại bị ngã, chẳng phải trong lòng của mấy người là rõ nhất sao?”
Làm việc trong nhà máy nhiều năm, ông Lý vẫn khá sợ Vương Đại Chí, dù sao Vương Đại Chí cũng nắm quyền sinh tử của toàn bộ nhà máy chế biến thịt này. Khi bị Vương Đại Chí nói như vậy, ông rụt cổ không dám hó hé một tiếng.
“Sở dĩ nói như vậy là bởi vì ông đã ở rất lâu trong nhà máy, chăm chú làm tốt công việc của mình trong nhiều năm như vậy, cho nên tôi mới nhắc nhở ông một hai câu. Nếu đổi lại là người khác, tôi sẽ không nhắc làm gì, đắc tội với người khác còn mong có đường sống sao.” Vương Đại Chí Anh cầm tách trà nhấp một ngụm.