Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 260

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Vâng, cảm ơn giám đốc đã nhắc nhở chúng tôi, bằng không chúng tôi cũng không biết đến mối quan hệ tốt xấu trong chuyện này.”

“Nếu bây giờ ông đã biết, vậy chắc cũng biết phải nên làm gì, đúng không?”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, bởi vì vợ ông mà Sở Y Nhất đã bị thương, mau qua đó xin lỗi người ta một tiếng cho qua chuyện đi. Người ta vì bị thương nên phải nằm ở nhà mấy ngày, mấy người cũng không đi thăm, bây giờ người ta đã đi làm rồi, một câu xin lỗi chắc không quá đáng lắm nhỉ!” Vương Đại Chí hơi kích động, làm muốn c.h.ế.t đi sống lại thì không ai hay, vậy mà chuyện chỉ có chút xíu lại thu hút sự chú ý, có mục đích gì đây.

“À, à tôi biết rồi, giám đốc. Giờ tôi sẽ quay về và xin lỗi người ta một tiếng.” Ông Lý đã hiểu ra, nhanh chóng chạy đi.

Đây là cảnh tượng mà Sở Y Nhất đã không thấy.

Từ khi mẹ của Tiểu Lý xin lỗi, có vẻ như thái độ của bà ấy đối với Tiểu Lý và Tiểu Vương cũng có sự chuyển biến. Sở Y Nhất không hiểu tại sao người này đột nhiên lại thay đổi chủ ý một cách đột ngột đến thế?

Hơn nữa, giám đốc Vương thậm chí còn cho cô ấy nghỉ phép hai tuần với lý do cô ấy bị thương và vẫn chưa hồi phục, đồng thời yêu cầu cô ấy trở lại làm việc sau khi đã bình phục hẳn hoi.

Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nghỉ ngơi tận hai tuần, có lợi mà không hưởng thì thật uổng công. Dù sao cũng là do bản thân ông ấy cho cô nghỉ phép, đâu phải do chính cô yêu cầu, vậy thì cô đành chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự sắp xếp của lãnh đạo thôi.

Sở Y Nhất vui mừng đến phát điên, nhưng trên mặt thì lại như kể khổ với nhóm của chị Từ: “Ôi trời, giám đốc Vương thật là một vị lãnh đạo tốt rất biết thông cảm cho cấp dưới. Mặc dù em bị thương, nhưng em vẫn thấy mình có thể cầm cự được. Thế mà chị xem giám đốc Vương của chúng ta đi, cứ ép em phải nghỉ hai tuần, bảo em về nhà nghỉ ngơi. Ôi trời, thật sự rất có tính người.”

Trần Nhị Ni nghe xong, cũng không biết đã làm rớt đồ gì, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, sau đó chiếc kế bị kéo về phía sau, cô hất tay và bỏ ra ngoài.

Tiếng ghế cọ xát với mặt đất, âm thanh chói tai lạ thường, Sở Y Nhất chỉ muốn vỗ vỗ đôi tai của mình ngay tại chỗ.

Hừ, là đang nói cho cô ấy nghe đó, khiến cho cô ấy tức chết. Kể từ khi Sở Y Nhất bị thương, Tiểu Trần đi khắp nơi rêu rao cô đáng đời, bảo rằng vậy là còn nhẹ, nên vả mặt cô ấy gì đó gì đó. Điều này quả thật rất ác độc, cho nên cô muốn làm Tiểu Trần tức nghẹn, tốt nhất là tức đến mức rối loạn kinh nguyệt!

Sau đó, Sở Y Nhất “miễn cưỡng” về nhà để tĩnh dưỡng.

Tiểu Lý vốn dĩ cũng bị mẹ nhốt ở nhà, không cho ra ngoài làm việc. Bây giờ, cô ấy cũng đã quay trở về nhà máy chế biến thịt để làm việc.

“Cố Hướng Đông, anh nói xem Vương Đại Chí này nghĩ gì vậy? Tại sao lại đột nhiên cho em nghỉ phép, hơn nữa em cảm thấy việc mẹ của Tiểu Lý có thể qua đây và xin lỗi em, nói không chừng cũng là ý của anh ta. Tuy nhiên, với dáng vẻ hung hăng sát khí của bà ấy trước đó, có thể chủ động xin lỗi em mới lạ.”

Chân của Sở Y Nhất gác ở trên chân của Cố Hướng Đông, thong thả lắc lư, trong miệng cô còn gặm một quả táo, trông rất vui vẻ.

Ý của Vương Đại Chí… Vương Đại Chí sao có thể vô duyên vô cớ nói những lời tốt đẹp như thế? E là có người đứng sau chỉ bày mưu kế cho anh ta, là ai? Còn có thể là ai khác ngoài Lưu Dịch!

Nhìn vẻ mặt nhàn nhã của cô vợ nhỏ vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc của kỳ nghỉ mười mấy ngày đột ngột này, anh nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, điều này không sai. Lưu Dịch nghĩ cái gì, trong lòng của Cố Hướng Đông ít nhiều cũng có thể nhìn ra được, chỉ là Lưu Dịch vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng, Mặc dù trong lòng anh không thoải mái, nhưng nhìn khuôn mặt thản nhiên của cô vợ nhỏ, anh yên tâm một cách lạ thường.

Lần trước còn kể với anh gì mà khoảng cách không gian, lúc đó anh còn nghĩ cô lúc nào cũng nhìn rõ vấn đề của người khác, sao đến vấn đề của mình thì lại mơ hồ như vậy.

Nhưng cô ấy bối rối, không hiểu vậy thì tức không hiểu, thế cũng tốt. Cố Hướng Đông cũng từng nghĩ đến chuyện, lỡ như… lỡ như cô vợ nhỏ biết được tâm tư của Lưu Dịch, biết được xuất thân của Lưu Dịch, thì liệu cô có lựa chọn khác đi không?

“Anh đang làm gì vậy?” Sở Y Nhất gọi Cố Hướng Đông. Cô chưa từng thấy anh ngó lơ mình, ngẩng đầu lên xem, nhìn thấy anh đang nhíu mày, không biết là đang nghĩ cái gì.

Sau đó cô ấy dúi bàn chân lạnh lẽo của mình vào bụng Cố Hướng Đông một cách xấu xa, cơn lạnh khiến Cố Hướng Đông rùng mình một cái.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 260