Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 261

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Hả?”

“Hừ, anh đang suy nghĩ gì vậy, đang ở cùng với em mà tâm tư lại đang bay đi đâu thế, nhớ ai à?” Sở Y Nhất vừa nói vừa dùng đầu ngón chân chọt chọt vào bụng của Cố Hướng Đông.

“Đừng phá nữa, anh còn có thể nghĩ tới ai chứ? Em cũng không coi lại cân nặng của mình đi, càng ngày càng nặng. Đầu của anh chỉ có bấy nhiêu thôi, sắp bị em chen đến chật chỗ, còn có thể nhớ được ai nữa chứ!”

Vốn dĩ nghe anh nói mình mập, cô định mở miệng nói, ngờ đâu lại nghe đến câu nói cuối cùng thì lại lén cười thầm. Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt, bây giờ cũng đã học được mấy câu tình cảm sến súa này rồi à.

“Em mập rồi, anh cũng phát hiện ra rồi. Em cảm thấy không được, em không ăn nữa, cho anh đấy. Em phải đi xuống vận động một chút, không thể ăn xong là đi ngủ ngay được!” Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, nói là làm ngay. Sở Y Nhất nhét một quả táo còn chưa ăn hết vào miệng của Cố Hướng Đông, sau đó lăn người xuống giường.

Cố Hướng Đông tóm lấy eo của Sở Y Nhất lại.

“Em có muốn tập thể dục để giảm cân?”

“Ừ, về sau em phải quản cái miệng và vận động cái chân, không thể cứ ăn rồi không làm gì, thịt sắp lòi hết cả ra.” Nói xong, cô nắn nắn mớ thịt không nhiều lắm trên bụng của mình.

“Vậy anh cảm thấy anh có thể giúp em.”

“Anh giúp em?”

“Tập thể dục trên giường, vận động khá nhiều, tiêu hao cũng nhiều.”

Ôi trời ơi, tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này đả thông kinh mạch rồi sao, giờ đây cũng biết tán tỉnh?

Cuối cùng, sức vận động quả thật rất nhiều, nhưng không biết tiêu hao bao nhiêu.

“Cố Hướng Đông, anh nói dối, như vậy có thể giảm cân được à, sao em thấy không đáng tin chút nào!” Sở Y Nhất nằm ườn trên giường, mệt mỏi không thôi.

“Nếu như vẫn không có hiệu quả, vậy tức là sức vận động vẫn chưa đủ, anh vần phải luyện tập nhiều hơn.”

“Không cần, không cần, không muốn hao sức của Cục trưởng Cố, chuyện của em cứ để em tự làm.”

“Anh không ngại phụ việc cho người khác đâu.”

...

Sở Y Nhất phát hiện ra bản thân có rất nhiều lần không nói lại Cố Hướng Đông, đầu óc của anh càng ngày càng linh hoạt! Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, dạy học trò mà thầy c.h.ế.t đói.

Sở Y Nhất đi làm cũng được một thời gian, cô cũng nhận được tiền lương. Ngày Vương Đại Chí cho cô nghỉ phép cũng là ngày cô nhận được tiền lương, 32,8 tệ. Nhìn sấp tiền chẵn tiền lẽ trên tay mình, Sở Y Nhất có chút ngẩn ngơ. Cô cũng đã tốt nghiệp và đi làm, tiền lương mỗi tháng đều được gửi vào trong thẻ, trực giác của cô khi nhìn thấy dãy số đó cũng không có gì d.a.o động. Nhưng ngày hôm nay khi nhận được tiền lương mỗi tháng ở đây, được trả bằng tiền mặt, hơn nữa lại còn “ có hạn” như thế này, không biết nên cười hay là khóc đây.

Sau khi ngủ cho đến lúc tự nhiên tỉnh dậy, Sở Y Nhất nghĩ nên gửi một ít tiền cho Hà Thúy Lan. Suy cho cùng, người ta vẫn luôn không ngại cực khổ mà chăm sóc Tiểu Bảo trong một thời gian dài, bản thân cô cũng phải bày tỏ một chút thành ý gì đó, đúng không.

“Chị dâu.” Sở Y Nhất gõ cửa, thuận tay đẩy cửa đi vào bên trong. Không có đứa trẻ nào ở nhà, cô mơ hồ nghe thấy tiếc khóc nấc.

“Chị dâu.” Sở Y Nhất cao giọng gọi lại thêm một lần nữa.

Sau đó Sở Y Nhất lại nghe thấy được vài tiếng loạt soạt.

“Sao em lại đến đây? Hôm nay không đi làm à?” Hà Thúy Lan có vài chỗ bị sưng đỏ, vừa đi vừa lau má.

“Lúc trước em bị thương, giám đốc cho em nghỉ phép, kêu em về nhà nghỉ ngơi nên em không cần phải đi làm. Chị dâu, chị sao vậy? Gặp chuyện gì rồi?” Sở Y Nhất hỏi với giọng hơi lo lắng.

“Emị bị thương rồi? Bị thương ở đâu thế, có nghiêm trọng không?” Nói xong, Hà Thúy Lan bước tới nhìn Sở Y Nhất xem cô bị thương ở chỗ nào.

Trong lòng của Sở Y Nhất cảm thấy rất ấm áp, chị dâu Thúy Lan ưu tiên chuyện bị thương của chính cô, rất xem trọng cô.

“Chị dâu, em không sao hết, chỉ là đụng phải eo mà thôi. Còn chị thì sao, đã có chuyện gì?”

“Không có gì, không có gì.” Hà Thúy Lan có chút xấu hổ xoay người giả bộ thu dọn đồ đạc.

“Chị dâu, có phải chị không xem em là em gái. Hôm nay nếu như chị không nói cho em biết chị đã gặp chuyện gì, sau này em sẽ không làm phiền chị nữa.”

“Hầy, Y Nhất à, cũng không có chuyện gì đâu, em đừng nghĩa lung tung.” Hà Thúy Lan nói một hồi, mắt lại đỏ lên, “Chị cảm thấy mình thật bất hiếu, bố mẹ bệnh nặng, chị không những không thể về chăm sóc cho bọn họ mà ngay cả tiền cũng không hỗ trợ được. Bây giờ bố chị đã bị bệnh viện đuổi về nhà vì không nộp được tiền viện phí, chị... chị…” Hà Thúy Lan đã khóc đến nỗi không thở ra hơi.

“Chị đã nói chuyện với anh Quách chưa?”

“Em gái à, chị dâu cũng không giấu gì em. Em đừng thấy tiền lương của Quách Hòa Bình trông có vẻ ổn mà nghĩ anh ấy khá giả, dù gì cũng còn có một gia đình lần cần phải nuôi, bọn chị hoàn toàn không có tiền. Mỗi tháng đều phải chắt chiu, hai đứa con của chị đúng lúc đang trong giai đoạn lớn lên, ăn uống lại nhiều. Mỗi tháng cũng chỉ đủ tiền ăn mà thôi, chị thật sự không có tiền!”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 261