Sở Y Nhất có thể hiểu được tâm trạng của Hà Thúy Lan. Bố mẹ nuôi mình khôn lớn, giờ đây bọn họ đã già, đến lúc cần con cái giúp đỡ thì bản thân lại không thể làm được gì. Cảm giác đó thực sự bất lực, đủ để bóp c.h.ế.t bất cứ ai.
“Chị dâu, hay là như vậy đi, dạo này em không có đi làm, chị đưa hai đứa trẻ cho em chăm, chị cũng sẵn dịp về nhà thăm bố mẹ.”
Ánh mắt của Hà Thúy Lan sáng lên, nhưng cô nhanh chóng từ chối: “Sao có thể như vậy, vốn dĩ em về nhà là để dưỡng thương, nếu chị giao con cho em, vậy là có tới ba đứa trẻ, sẽ khiến em phiền lắm, không được đâu.”
“Bình thường không phải chị cũng hay thay em chăm sóc cho Tiểu Bảo đó sao, chị có thể chăm được ba đứa trẻ vậy thì em cũng có thể, chị cứ yên tâm đi.”
Hà Thúy Lan nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Sở Y Nhất, suy nghĩ hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Vậy hay là để chị quay về thăm bố mẹ, chị sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Đi đi, em bảo đảm có thể chăm sóc tốt cho những đứa trẻ này. May là em cũng từng làm giáo viên, quản lý ba đứa vẫn được.” Sở Y Nhất cô cùng tự tin.
Buổi trưa, cô đã thương lượng với Cố Hướng Đông.
“Một mình em có thể chăm sóc nổi cho ba đứa trẻ không vậy?” Cố Hướng Đông có chút lo lắng, cô vợ nhỏ một mình chăm cho ba đứa trẻ hơi to con, anh thật sự sợ cô sẽ làm không xuể.
“Không sao, lúc trước khi dạy học, bọn trẻ còn nhiều hơn thế này, chẳng phải em cũng chăm sóc rất tốt đó sao.”
“Không giống nhau, đám trẻ đó phần lớn thời gian đều đi học, còn những đứa trẻ này thì em phải quan sát bọn chúng từng giờ từng khắc, ăn uống hay đại tiện đều cần phải quản hết.”
Cố Hướng Đông nói như vậy cũng đúng, tuy nhiên cô đã đồng ý với Hà Thúy Lan. Chuyện của người ta cũng đã sắp xếp xong xuôi, giờ lại nói không được thế chẳng phải cho người ta hy vọng rồi lại khiến người ta thất vọng hay sao, cô sẽ không làm như vậy đâu.
“Trưa anh và anh Quách về, em cũng chỉ bận rộn mỗi sáng và trưa mà thôi, tối hai người cũng tan làm rồi, ăn uống xong em sẽ bảo anh quách đón bọn trẻ về đi ngủ, cũng không có vấn đề gì to tát.” Sở Y Nhất phân tích cho Cố Hướng Đông nghe, “ Đúng rồi, hay là anh đưa cho anh Quách cầm một ít tiền đi, chị Thúy Lan không thể nào đi về với hai bàn tay trắng được. Chuyện mà tiền có thể giải quyết không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh là tốt rồi.”
Sở Y Nhất cũng đã nghĩ đến việc đưa tiền cho Hà Thúy Lan, nhưng cô đoán rằng Hà Thúy Lan sẽ không nhận. Vậy nên cô mới nghĩ, nếu để Cố Hướng Đông đưa tiền cho Quách Hòa Bình, sau đó Quách Hòa Bình lại đưa tiền cho Hà Thúy Lan, nhưng vậy cô ấy sẽ không thể nào từ chối được.
Cố Hướng Đông nhìn thái độ rộng rãi của cô vợ nhỏ, đạo lý thì có đó, nhưng thời nay có mấy người có thể giống như cô ấy, bàn về chuyện tiền bạc rất nhẹ nhàng. Có tiền hay không có tiền dường như cũng không ảnh hưởng gì đến cô ấy, tiền nhiều thì sống thoải mái, tiền ít thì sống theo cách tiền ít. Giống như lần này, ai có thể chủ động cho người khác mượn tiền được chứ, còn không chắc khi nào mới có thể trả lại, chỉ có cô vợ nhỏ của anh mới có sức hấp dẫn như thế này.
“Ừ, được rồi, chiều nay đi làm anh sẽ đưa cho anh ấy. Chuyện đã đồng ý với người ta rồi cũng không thể nào nuốt lời, không sao đâu, anh quay về sẽ giúp em, không cần lo lắng.” Cô vợ nhỏ của anh biết ân trả nghĩa đền, vui vẻ giúp đỡ người khác, anh cũng không thể nào để cô một mình đối mặt với khó khăn.
“Chụt, giác ngộ của Cục trưởng Cố thật cao. Người ta nói đàn ông càng thương vợ thì càng có bản lĩnh. Để em nói cho anh biết, với mức độ tư tưởng này của anh, chuyện thăng cấp chỉ là sớm muộn.” Sở Y Nhất hôn Cố Hướng Đông một cái, cô còn không quên khen ngợi.
“Em đừng có lắm lời, những câu nói đó không được ra ngoài nói lung tung, bị người xấu nghe được thì lại có chuyện.” Cố Hướng Đông nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô và nhắc nhở.
“Yên tâm đi, em có thể là người không đáng tin cậy thế sao.”
Tranh thủ buổi chiều rảnh rỗi, Sở Y Nhất lại đi tìm ông lão kia để xem tình hình bên phía của ông ấy.
“Thế nào? Việc buôn bán gần đây vẫn tốt chứ?”
“Hê hê, nhờ có phúc của ngài, đồ bán rất chạy. Lần này tôi còn muốn tìm ngài để bù thêm một ít hàng hóa.”
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ông lão bắt đầu xưng hô một cách kính trọng với cô. Cũng phải, ở cái thời đại mà một chiếc bánh bao không nhân cũng có thể cứu được một mạng người này, có thể tồn tại một người có nhiều đồ ăn như thế chẳng phải là thần thánh hay sao?!
“Được chứ, muốn thêm hàng gì cứ nói với cháu. Dạo này cháu khá bận nên không chắc có thể đến đây, cháu sẽ bảo người khác liên hệ với chú. Lát nữa chú viết những món hàng cần được thêm cho cháu, cháu sẽ kêu người đưa qua cho chú.”