Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 264

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sở Y Nhất yên tâm bước vào bếp bắt đầu rửa xoong nồi, khi xoong nồi vẫn còn chưa rửa hết thì đã nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng khách nơi bọn trẻ đang chơi đùa.

“Cái này là em nhìn thấy trước, em muốn chơi!”

“Cái này là anh cầm lấy trước, anh chơi trước.”

Sở Y Nhất vừa đi ra thì nhìn thấy Đại Tráng và Tiểu Tráng đang giành nhau một chiếc xe hơi, ai cũng không chịu nhường ai.

“Hai đứa đang làm gì thế, tại sao phải chơi mỗi một món đồ chơi đó? Không phải vẫn còn những món đồ chơi khác hay sao?” Sở Y Nhất liếc nhìn Tiểu Bảo, cậu bé bình tĩnh ngồi ở bên kia chơi món đồ chơi trong tay mình, như thể đã nhìn quen chuyện đó rồi.

“Không, em muốn chơi cái này, cái này do em nhìn thấy trước!” Tiểu Tráng không thèm nhìn Sở Y Nhất, chỉ nhìn chằm chằm Đại Tráng và chiếc xe đồ chơi trước mặt.

“Anh cũng không, rõ ràng là anh đã cầm nó trước, em phải đưa cho anh chơi trước.” Đại Tráng cũng không nhượng bộ.

Hầy, hai thằng nhóc này.

“Hai đứa không ai được phép chơi chiếc xe đồ chơi này hết, đây là đồ chơi của Tiểu Bảo, đưa lại cho thím ngay. Hai đứa muốn chơi thì chơi món khác, thật tình, đồ chơi trong tay người khác lúc nào cũng tốt ha.” Sở Y Nhất bước tới, cô vươn tay ra lấy lại xe đồ chơi và đặt trước mặt của Tiểu Bảo.

“Hai đứa có muốn chơi đồ chơi khác không? Nếu như không chơi thì thím sẽ dọn hết!” Hai đứa trẻ nghe vậy, đứa nào cũng bỏ đi và tự tìm đồ chơi khác.

Sau đó Sở Y Nhất mới quay lại phòng bếp, tiếp tục công việc rửa xoong nồi một lần nữa.

“Hu hu…”

Một tiếng khóc truyền tới, Sở Y Nhất nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô nhìn thấy Tiểu Tráng đứng ở đó, sờ mặt của mình và khóc.

“Sao vậy? Sao cháu lại khóc?”

“Thím ơi, Đại Tráng anh ấy đánh cháu, đánh vào mặt của cháu, thím xem này.” Tiểu Tráng nói xong, cậu bé đưa phần mặt đã che lại cho Sở Y Nhất xem. Thật ra cũng không nghiêm trọng, nhìn không thấy được gì.

“Đại Tráng, tại sao cháu lại đánh em của mình?”

“Em không nghe lời của cháu, cháu bảo phải làm như thế này nhưng em cứ một mực làm như thế kia, còn làm rối hết đồ của cháu nên cháu mới đánh em.” Đại Tráng nói một cách rất hùng hồn, cậu bé cảm thấy mình không làm gì sai.

“Hầy...” Sở Y Nhất cảm thấy bản thân chỉ muốn yên tĩnh một lát.

“Khối đồ chơi gỗ này mỗi người một nửa, cháu chơi theo cách cháu, em cháu chơi theo cách em cháu, không được phép cầm đồ của người khác, bằng không lát nữa thím sẽ không cho chơi đâu đấy!” Lại phải uy hiếp, lại phải dỗ ngọt, khó khăn lắm mới yên tĩnh, ai chơi đồ của người đó.

“Thím ơi, cháu khát nước, cháu muốn uống nước.”

“Thím ơi, cái này chơi như thế nào vậy ạ?”

“Thím ơi, sao thím…”

Nhìn bọn trẻ đã ngủ say sau bữa trưa, Sở Y Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy trong nhà một đống hỗn đồ toàn là đồ chơi, Sở Y Nhất muốn đau cả đầu, thật là một ngày nhốn nháo hoảng loạn.

Nhìn căn phòng bừa bộn, Sở Y Nhất quyết định sẽ không dọn dẹp. Cô đợi đám nhóc tỉnh dậy rồi bảo bọn chúng tự dọn dẹp đồ chơi, như vậy có thể nuôi dưỡng một thói quen tốt, bằng không sau này sẽ càng mệt mỏi hơn. Chính vì vậy nên Sở Y Nhất cũng đi nghỉ ngơi với tâm trạng vô cùng bình tĩnh.

Cố Hướng Đông và Quách Hòa Bình tan làm, hai người cùng đi về.

Vào khoảnh khắc mở cửa ra, hai người bọn họ liền sững sờ. Cô vợ nhỏ của Cố Hướng Đông đang ngồi trên ghế, chỉ huy ba đứa trẻ dọn dẹp đồ chơi.

“Hử? Cái này cháu lấy từ đâu ra thế? Trước đó không phải được để ở đây sao?”

Đại Tráng nghe xong, bàn tay đang cầm món đồ định cất vào dừng lại, cậu bé quay đầu nhìn Sở Y Nhất với vẻ mặt hoài nghi. Ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại đặt vào một nơi khác.

“Món đồ này là ai chơi thế? Không có người dọn dẹp vậy thì thím dọn đấy, ngày mai mấy đứa đều sẽ không được chơi món đồ này.” Nhìn thấy ba đứa nhỏ không một đứa nào đi qua dọn dẹp, Sở Y Nhất đứng dậy định cầm món đồ chơi kia lên.

“Mẹ, là con chơi đó, để con dọn.” Thấy vậy, Tiểu Bảo chạy đến, nhặt đồ chơi rồi cất đi.

Sở Y Nhất nhướng mày, hừ, thằng nhóc này, coi như cũng biết nhận thức.

Cố Hướng Đông và Quách Hòa Bình liếc nhìn nhau, sau đó cẩn thận đóng cửa và bước vào nhà.

“Bố, bố về rồi, con muốn về nhà, con không muốn ở bên nhà của thím nữa, thím…” Tiểu Tráng nhìn Quách Hòa Bình như thể nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng, cậu bé vội vàng chạy đến, sau đó liếc nhìn Sở Y Nhất, cuối cùng vẫn không thốt ra được câu “thím thật xấu xa”.

“Tiểu Tráng, để thím nhắc cho cháu nhớ, mẹ cháu không có ở nhà. Nếu như hai đứa muốn về nhà, vậy thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn đâu nhé. Bố cháu có biết nấu cơm không đấy?”

Tiểu Tráng ngẫm nghĩ một hồi, cúi đầu với vẻ mặt đau khổ.

Sở Y Nhất mỉm cười, cô quay trở lại phòng bếp với tâm trạng hài lòng: “Vẫn còn một món cuối cùng, mọi người có thể rửa tay chuẩn bị ăn cơm được rồi.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 264