“Được, lát nữa em sẽ liên lạc với người đó và hẹn thời gian.”
“Cảm ơn em, Y Nhất.”
“Không có chi, nếu thật sự có thể giúp được chị, lúc đó chị cảm ơn em cũng không muộn.”
Buổi tối về nhà, Sở Y Nhất tranh thủ hỏi quản gia nhỏ.
“Quản gia nhỏ, cậu có thể làm phẫu thuật về phụ khoa không?”
“Sao thế chủ nhân của tôi, phạm vi kinh doanh của cô hình như hơi rộng.”
“Ôi trời, người này là đồng nghiệp của tôi, chị ấy là chị Từ, bệnh nhân là con dâu của chị ấy. Ngày thường chị ấy chăm sóc rất tốt cho tôi, có phải cậu không biết đâu, vậy nên tôi muốn giúp đỡ chị ấy một chút.”
Mặt của quan gia nhỏ tối sầm lại. Đồng ý rồi còn hỏi mình có nên đồng ý hay không, đây chẳng phải muộn quá rồi sao.
“Quản gia nhỏ, sao cậu lại không nói gì vậy? Không thể làm được sao? Vậy thì phải làm sao đây, tôi còn c.h.é.m gió với người ta, nói tính năng tổng hợp của cậu rất mạnh…”
“Chủ nhân, cô có nghe tôi nói không?” Quản gia nhỏ không chịu nổi những lời tụng niệm của Sở Y Nhất, vội ngắt lời.
“À, vậy tức là có thể, tốt quá.”
Cuối cùng, Sở Y Nhất cẩn thận dẫn chị Từ và cả con dâu của chị ấy cùng nhau đến nơi đã từng làm phẫu thuật cho ông cụ lần trước.
Sau một loạt hành động che mắt, Sở Y Nhất đưa con dâu chị Từ vào hệ thống trang trại. Tiếp theo, vừa tiêm thuốc mê xong, chẳng bao lâu sau thì con dâu chị Từ đã chìm vào hôn mê.
“Chủ nhân, tình trạng của người này hơi nghiêm trọng, chỉ dựa vào thuốc e là không được, vẫn cần phải làm phẫu thuật.”
“Ừ, vậy làm phẫu thuật như thế nào?”
“Cần phải tiến hành nạo vét ống dẫn trứng để khai thông ống dẫn trứng. Sau khi khai thông ống dẫn trứng, để ngăn ngừa vô sinh sau khi kết hôn, ngăn ngừa lại tắt ống dẫn, thông thường sẽ dẫn thuốc vào đường ống để ngăn chặn việc kết dính thêm lần nữa.”
Khi quản gia nhỏ nói về chuyên môn phẫu thuật, Sở Y Nhất nghe xong thấy đau cả đầu, thật sự quá chuyên nghiệp.
“Điều đó có nghĩa sau khi làm phẫu thuật khai thông ống dẫn trứng là có thể mang thai và sinh con?”
“Làm sao có thể nhanh như vậy, ít nhất cũng cần một năm mới có thể mang thai.” Quản gia nhỏ rất muốn trợn mắt nhìn chủ nhân. Sau khi làm phẫu thuật, ít nhất phải để cho người ta nghỉ ngơi một thời gian chứ, vừa mới ra là muốn mang thai à.
“Ồ, vậy sao, thế được rồi. Còn có gì cần chú ý không, quay về tôi sẽ nói với đồng nghiệp của mình.”
“Khi bị tắc ống dẫn trứng nên chú ý vệ sinh cá nhân, đặc biệt là vệ sinh cá nhân. Không dùng chung chậu, khăn tắm và các sản phẩm vệ sinh khác với người khác để tránh lây nhiễm chéo. Khi quan hệ, chủ yếu cần chú ý vệ sinh trong quan hệ tình dục, không chỉ của vệ sinh cá nhân của chính bản thân mình, mà tình hình vệ sinh của bạn đời cũng cần được chú ý…”
“Quản gia nhỏ, thực ra cậu có thể không cần nói chi tiết như vậy được mà?” Sở Y Nhất cảm thấy hơi ngại ngùng. Có thể thảo luận vấn đề này một cách cởi mở như vậy, dù cho da mặt của Sở Y Nhất có dày đi nữa cũng không chịu được.
“Nếu đã muốn mang thai và sinh con, thế chẳng phải cần nghiêm khắc hơn sao?”
“ Đúng vậy, bác sĩ quản gia nói đúng!” Sở Y Nhất mơ hồ cảm nhận được quản gia nhỏ này càng ngày càng khiến cô lép vế.
Sở Y Nhất nói với chị Từ về tình hình cụ thể, sau đó lại chọn ra một ngày khác để quản gia nhỏ tiến hành phẫu thuật cho con dâu của chị ấy.
Chưa đầy một năm, chỉ mới hơn 10 tháng, con dâu của chị Từ đã mang thai. Chị từ vui mừng khôn xiết, chị ấy càng đối xử tốt hơn với Sở Y Nhất. Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
“Vợ, gần đây em đang bận gì à?” Cố Hướng Đông tò mò hỏi cô vợ nhỏ đang vừa vẽ tranh trên giấy vừa lẩm bẩm cái gì đó.
“Lưu Dịch đưa cho em một bảng danh sách liên quan đến những thủ trưởng có thành tựu nổi bật ở thủ đô, đại khái là tình hình sức khỏe.” Sở Y Nhất không ngẩng đầu lên, cô cầm cây bút vẽ vẽ.
Cố Hướng Đông vươn đầu ra và nhìn: “Em làm gì với những thứ này!”
“Lần trước anh vì cứu em mà đã phí một ân huệ rất lớn, em thầm nghĩ, ân huệ này thật sự rất hữu dụng. Nếu như trong số bọn họ có người nợ em một ân huệ, sau này gặp phải chuyện gì đó, há chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?”
“Cái đầu của em mỗi ngày đang nghĩ đến cái gì đâu không, ân huệ của bọn họ dễ có đến vậy à, không bỏ ra thứ gì đó thì làm sao dễ dàng có được.”
Cố Hướng Đông nhớ lại khoảnh khắc cứu bố của Lưu Dịch – ngài Đường, anh đã phải trải qua thập tử nhất sinh. Từ tận đáy lòng, anh thấy thương cho cô vợ nhỏ, anh không muốn cô vợ nhỏ bị liên lụy.
“Là bởi vì em biết phần ân huệ đó của anh khó lấy đến thế nào, cho nên em mới cảm thấy có lỗi với anh. Em đã bàn bạc với Lưu Dịch, hiện tại trình độ y học có hạn, có một vài căn bệnh không thể giải quyết được. Cho nên em đã nghĩ, nếu như em có thể giãi quyết được, vậy chẳng phải bọn họ sẽ nợ em một ân huệ hay sao.” Mọi chuyện đã được giải quyết, vậy thì họ chỉ nợ tôi.” Sở Y Nhất nói với Cố Hướng Đông những suy nghĩ thực sự của mình, sau đó nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.