“Anh hỏi như thế nào thì tôi trả lời như thế ấy, thái độ của anh như vậy, anh còn muốn tôi phải thế nào đây?”
Cố Hướng Đông nhìn người đàn ông chỉ vào cô vợ nhỏ của mình, anh tiến lên trước một bước: “Có gì thì nói đàng hoàng, không được động tay động chân. Thân là một người đàn ông, không thích hợp huơ tay múa chân với một người phụ nữ đâu.”
Nếu không phải đang có người ở bên cạnh, Sở Y Nhất đã nhào lên ôm lấy Cố Hướng Đông. Chồng của cô thật là mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác an toàn.
“Mấy người có biết mấy người đang nói chuyện với ai không? Bác sĩ mà dùng thái độ này để phục vụ hay sao?” Người đàn ông hiển nhiên rất tức giận.
“Thưa anh, chúng tôi chỉ cần biết anh là người nhà của bệnh nhân, còn những thứ khác thì chúng tôi không muốn biết và cũng không cần biết. Nếu anh không tin tưởng chúng tôi, vậy thì đưa bố anh về đi.” Nghi ngờ thì đừng dùng, còn dùng người thì đừng nghi. Mặc dù Sở Y Nhất cũng muốn kiếm tiền, nhưng cũng phải là kiểu “bạn tình thì tôi nguyện”, cô không thích thái độ của người đàn ông này, cũng không muốn miễn cưỡng ép bản thân phải chấp nhận nó.
“Mấy người đừng có hối hận!” Người đàn ông phất tay áo rời đi, không làm thì không làm. Cũng không biết đám người này đến từ đâu, quy tắc lắm vậy. Liệu có phải là bác sĩ chuyên nghiệp hay không còn không rõ, chỉ dựa vào mỗi Lưu Dịch mà đã bày đặt to mồm!
“Bố, theo con thấy những vị bác sĩ đó cũng chẳng ra làm sao, rất nhiều quy tắc khó hiểu, con thấy không yên tâm lắm. Hay là chúng ta tạm thời không làm phẫu thuật nữa được không?” Người đàn ông nói với một ông lão đang mặc đồ bệnh nhân và nằm trên giường bệnh.
“Theo ý của con? Theo ý của con là bố cũng không nhất thiết phải làm phẫu thuật nữa đúng không, nửa năm nữa thì cái thân già này chôn dưới mồ phải không?!”
“Bố, con không có ý đó!”
“Ca phẫu thuật này do bố quyết định, bố chỉ thông báo cho các con chứ không trưng cầu ý kiến của các con!” Ông ấy đã dùng nửa đời còn lại để hạ quyết tâm, mặc dù đã muộn nhưng khí thế vẫn còn đó.
Nghe được lời của ông lão, người đàn ông cảm thấy trên đầu toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Thái độ của vị bác sĩ đó rất kiêu ngạo, bây giờ không muốn làm phẫu thuật…”
“Vậy thì con đi mời cô ấy cho đến khi nào cô ấy bằng lòng thì thôi. Được rồi, đi đi, bố ở đây đợi làm phẫu thuật, sống hay c.h.ế.t bố cũng chịu!”
“Bố!” Bất kể sống c.h.ế.t cũng phải làm cho bằng được ca phẫu thuật này! Bố của mình đúng là hồ đồ rồi!
Dù rất trong lòng rất tức giận, nhưng anh ta không thể không đồng ý. Sau đó, anh ta đi ra khỏi phòng bệnh.
“Đi thôi, Cố Hướng Đông, chúng ta về nhà đi. Hôm nay chúng ta hoàn thành công việc sớm!” Tâm trạng của Sở Y Nhất không hề bị ảnh hưởng, cô mỉm cười nói với Cố Hướng Đông, “Hôm nay anh quả thực rất đẹp trai, sao anh lại đỉnh như vậy chứ. Chỉ vài ba cước là có thể hạ đám người đó nằm rạp xuống đất.” Cô ghé vào tai anh thì thầm khen ngợi. Tai của Cố Hướng Đông bất giác đỏ lên, anh cảm thấy hơi thở của vợ nhỏ phả vào lỗ tai khiến anh ngứa ngáy.
Khi Lưu Dịch đi tới, anh nhìn thấy Sở Y Nhất đang ghé sát vào tai Cố Hướng Đông nói gì đó, nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc trên khuôn mặt của cô đã đập vào mắt Lưu Dịch.
“Lưu Dịch, anh tới rồi. Xem ra hôm nay khoản làm ăn này không thành.” Nghe có vẻ rất đáng tiếc, nhưng nhìn sắc mặt của cô thì lại không thấy vậy.
“ Tôi đã nghe nói rồi, không làm thì không làm. Yên tâm đi, sẽ có lúc bọn họ phải quay lại cầu xin cô đấy. Anh ta không làm gì được ông già nhà anh ta đâu, ca phẫu thuật này là do bố của anh ta muốn làm, với tính khí đó ai nói cũng không có ích gì. Cô cứ đợi đám người đó tự vả mặt đi!” Lưu Dịch nói với giọng kiên quyết.
Do đó, ba người lại ngồi xuống, nhàn nhã uống trà, Sở Y Nhất bắt chéo chân ngồi ăn đồ ăn vặt, thật dễ chịu làm sao!
“Lưu Dịch, anh ra ngoài đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Người đàn ông đẩy cửa ra, khi thấy Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông trong phòng, anh ta hơi sững sở. Anh ta đành gọi Lưu Dịch ra ngoài, bảo có chuyện muốn thương lượng.
“Có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi, đâu phải là người ngoài.” Lưu Dịch nghĩ thầm, mình cũng đâu có thân quen gì với người đàn ông này. Bình thường người đàn ông này rất là kiêu ngạo, bây giờ khi cần đến người thì lại mò mặt tới? Làm gì có chuyện tốt như vậy, ra ngoài bôn ba sớm muộn cũng phải trả nghiệp.
Người đàn ông cau mày, nhưng cũng nhanh chóng phải ứng lại. Lưu Dịch đang muốn vị bác sĩ này ra mặt, nên cũng không cần thiết phải tìm đến Lưu Dịch. Dù sao cũng đã mất mặt rồi, đành dứt khoát mất mặt hết cho một lần.