“Anh đã sẵn sàng chưa? Chúng ta sẽ đến một nơi mà anh chưa từng đến.” Sở Y Nhất nắm tay Cố Hướng Đông và hỏi lại lần nữa.
“Ừ, sẵn sàng rồi.”
Khi giọng nói của Cố Hướng Đông vừa dứt, Sở Y Nhất đưa anh đến hệ thống của riêng mình.
“Anh mở mắt ra xem.”
Cố Hướng Đông ngoan ngoãn mở mắt ra, đập vào mắt anh là một cánh đồng ruộng rộng vô tận, bao gồm lúa, cây ăn quả, gia súc, cừu, lợn, vịt và cá...
Cố Hướng Đông nhìn chằm chằm vào tất cả những thứ này một cách sững sờ, trong phút chốc anh ngỡ rằng mình đang nằm mơ.
“Vào cái lần anh đã đụng trúng em, kể từ khi em ra khỏi viện, em phát hiện mình có một hệ thống trang trại như vậy, nhưng trang trại lúc đó chỉ là một vùng đất trống. Nơi này có được như ngày hôm nay đều là do một tay em chăm sóc, đó là lý do tại sao em có rất nhiều thức ăn gửi đến viện nghiên cứu khoa học ở Tân Cương. Em đoán bọn họ cũng muốn biết những thức ăn mà em gửi đi được lấy từ đâu ra để chiếm làm của riêng.”
Nghe cô vợ nhỏ nói như vậy, Cố Hướng Đông coi như cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Cô vợ nhỏ của anh có một nông trại luôn mang theo bên mình, trong này có rất nhiều vật tư mà nhà nào cũng thiếu, nào gạo nào thịt. Chẳng trách trước đây khi ở trong xã Hòa Bình, anh cảm thấy thịt và gạo trong nhà dù ăn như thế nào cũng ăn không hết. Anh không nhìn thấy cô vợ nhỏ đi mua đồ, nhưng luôn có thể ăn được rất nhiều các món ăn ngon, hóa ra là do cô vợ nhỏ của anh đảm đang và giỏi giang.
Còn cả những vật tư trong viện nghiên cứu khoa học, cũng là vì cô vợ nhỏ của anh có cái kho lương thực này cho nên mới âm thầm cung cấp cho bọn họ trong khoảng thời gian dài đến thế.
Còn có … chợ đen?
“Vợ à, em có liên quan gì đến chợ đen? Hàng hóa trong đó có phải cũng do em cung cấp?” Cố Hướng Đông hỏi.
“Chuyện này có quan trọng không?” Sở Y Nhất hơi bất an, cô không muốn trả lời câu hỏi này nhưng cũng không muốn nói dối Cố Hướng Đông.
“Câu trả lời của em đã nói cho anh biết rất nhiều thông tin.” Đúng là một cô vợ ngốc nghếch.
“Vậy thì em cũng không muốn nói dối anh nữa, bây giờ chợ đen là do Đường Cường phụ trách. Sau khi ông lão được thả ra từ chỗ của anh, ông ấy không làm nữa, nhưng anh không biết người dân có nhu cầu rất cao về chợ đen, vậy nên việc đóng cửa là điều không thể.” Giọng nói của Sở Y Nhất càng ngày càng nhỏ, dù sao người đàn ông trước mặt cô vừa là chồng cô vừa là Cục trưởng Cục Cảnh sát.
“Biết mà, anh cũng đã dò thám qua rồi. Giá cả trên thị trường chợ đen rất công bằng và hợp lý, không có gian lận với người dân, vậy nên em yên tâm đi, bọn anh sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Sở Y Nhất nghe thấy vậy lập tức lấy lại tinh thần: “Thật sao? Anh sẽ không trách em sao?”
“Trách em có ích gì không? Em sẽ nghe anh chăng?”
Sở Y Nhất bĩu môi không trả lời nữa. Cố Hướng Đông nhìn điệu bộ của cô, anh thở dài: “Em đấy, thẳng thắng và khoan dung, bố trí rất nhịp nhàng, em làm rất tốt nên anh không trách em. Anh biết em làm việc gì cũng đều có chừng mực, em cũng chưa bao giờ khiến anh thất vọng, anh không trách em đâu, trái lại anh còn thấy tự hào vì em!”
Sở Y Nhất cảm thấy hôm nay tâm trạng vui cực kỳ, áp lực trong lòng không còn nữa, cô có được một Cố Hướng Đông hiểu chuyện, lẽ nào không vui cho được.
Sau khi Sở Y Nhất giải thích bí mật lớn nhất trong lòng mình với Cục trưởng Cố, tình cảm của hai người càng tốt hơn, nếu dùng từ gắn bó keo sơn để hình dung tình cảm của bọn họ cũng không ngoa đâu.
Người quản gia nhỏ cuối cùng đã thực hiện kế hoạch phẫu thuật cho Cố Hướng Đông dưới sự chỉ dẫn của Sở Y Nhất.
“Quản gia nhỏ, hôm nay cậu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt!” Sở Y Nhất tiếp tục dặn dò quản gia nhỏ.
“Chủ nhân, hiếm thấy cô quan tâm tôi như vậy, tôi thật sự rất cảm động!” Quản gia nhỏ rất xúc động.
“Bớt nói mấy câu có hay không đi, nếu không nghỉ ngơi tốt thì làm sao tiến hành phẫu thuật cho Cục trưởng Cố của tôi? Cậu phải giữ vững tinh thần, không được phạm bất kỳ sai lầm nào.
Nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Sở Y Nhất, quản gia nhỏ rụt đầu: “Chủ nhân, tôi nghĩ bây giờ chủ nhân có thể cảm nhận được tâm trạng của người nhà của các bệnh nhân đó rồi.”
“Hả? Ý của cậu là gì? Tôi làm càn đến thế sao?” Sở Y Nhất hơi nghi hoặc, thật sự là đáng sợ như vậy sao?
Quản gia nhỏ gật đầu, chỉ có hơn chứ không kém! Sau này nếu như lại gặp một bệnh nhân mất bình tĩnh, chủ nhận ít nhất cũng có thể hiểu được phần nào.
“Cố Hướng Đông, anh đừng căng thẳng quá, bọn em đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng rồi, chắc chắn không sao đâu. Một lát nữa là xong ấy mà, em ở ngoài đợi anh nhé.”