Cố Hướng Đông nhìn cánh tay của mình bị vợ cấu đến đau đớn, anh có phần bất lực.
“Vợ, buông tay anh ra trước đi, cánh tay anh sắp bị em cấu nát rồi.”
“À, ờ, được rồi.” Sở Y Nhất ngượng ngùng buông tay ra, sờ sờ cánh tay đầy vết móng tay.
“Vợ.”
“Ừ?”
“Đừng căng thẳng, không sao đâu.” Cố Hướng Đông nâng mặt Sở Y Nhất lên, để cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Em không tin vào bản thân sao? Vậy em tin anh có được không? Anh sẽ không để em lại một mình đâu.”
Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông trước mặt mình, nước mắt cô bất giác rơi xuống: “Cố Hướng Đông, em sợ…”
“Đừng sợ, đừng sợ, một lát nữa anh sẽ ra ngay.” Cố Hướng Đông ôm Sở Y Nhất vào lòng và an ủi.
Quản gia nhỏ đứng bên cạnh liếc nhìn, cái gì vậy trời, đày dọa mình làm việc khổ sở, còn bản thân thì lại thể hiện tình cảm, thật không biết phép tắc.
“Cũng gần xong rồi, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa. Hai người ở đây làm cái trò gì vậy? Tôi đợi đến nỗi hoa cũng héo rồi.”
“Im cái miệng của cậu lại đi, tôi hy vọng kỹ năng của cậu cũng tốt như tài hùng biện của cậu!” Sở Y Nhất thoát khỏi vòng tay của Cố Hướng Đông, cô ngẩng đầu nói với giọng hung dữ.
Nhìn kìa, đúng là phụ nữ, lật mặt nhanh như lật sách.
“Chủ nhân đừng có nhìn lén tôi làm phẫu thuật đấy, m.á.u me be bét sợ cô không chịu nổi đâu!” Quản gia nhỏ nhắc nhở.
Sở Y Nhất mím môi không nói, quản gia nhỏ thở dài đi vào trong.
“Ca phẫu thuật của anh khá nguy hiểm, anh thật sự không lo lắng sao?” Quản gia nhỏ hỏi Cố Hướng Đông đang nằm trên giường bệnh.
“Lo lắng chứ, lo rằng lỡ như thất bại, tôi sẽ không thể mở mắt để gặp lại cô ấy.” Cố Hướng Đông dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nên tôi cũng cầu xin cậu, hãy cố gắng hết sức.”
“Biết rồi.” Lại bị thồn vào họng thức ăn chó, quản gia nhỏ điều chỉnh lại tâm trạng, gạt bỏ hết tạp niệm và bắt đầu làm phẫu thuật.
Sở Y Nhất ngồi bên ngoài với tâm trạng bất an, cô không nhịn được muốn xem bên trong đã tiến hành đến đâu rồi, khi cầm bộ điều khiển lên thì phát hiện quản gia nhỏ đã tắt máy trong phòng, e là sợ cô không chịu nổi.
Sở Y Nhất hơi bực bội, cô ném bộ điều khiển đi. Sau đó, cô lại nhấc tay lên và nhìn thời gian, theo như thời gian dự tính của bọn họ thì vẫn còn cách hai tiếng nữa mới kết thúc ca phẫu thuật, cô đành phải đứng đợi bên ngoài.
“Cạch”, cánh cửa mở ra.
Sở Y Nhất nhấc chân lên định chạy tới, nhưng vì đứng trong một thời gian dài nên cả hai chân đều tê liệt, trong phút chốc trọng tâm không vững, cô ngã xuống.
“Này, tôi đã dặn cô phải cẩn thận!” Quản gia nhỏ nhịn không được, lẩm bẩm một câu.
Sở Y Nhất phớt lờ quản gia nhỏ, cô đứng dậy và chạy đến bên cạnh Cố Hướng Đông.
“Cố Hướng Đông, Cố Hướng Đông...” Cô vừa hét lên vừa lắc lư người anh, “Tại sao anh ấy lại phớt lờ tôi? Rốt cuộc ca phẫu thuật đã diễn ra như thế nào?”
“Cô đúng là ngốc, một ca phẫu thuật lớn như vậy lẽ nào không dùng thuốc mê, vừa mới ra mà có ý thức được mới là lạ đó. Ca mổ thành công, Cục trưởng Cố của cô sẽ rất khỏe mạnh, có thể sống lâu trăm tuổi.”
Ngay khi Sở Y Nhất có được câu trả lời mình muốn, cô đã phớt lờ quản gia nhỏ, cẩn thận đẩy Cố Hướng Đông đi, thậm chí còn đưa cả người và giường bệnh đi ra khỏi hệ thống trang trại, để lại quản gia nhỏ một mình ngồi bệt trên đất. Mọi người coi đi, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, ôi trời, mệt c.h.ế.t đi được!
Sở Y Nhất sắp xếp chu toàn cho Cố Hướng Đông, sau đó lại quay trở lại hệ thống.
“Trông cậu thật ngốc nghếch, ngồi ở đây làm gì vậy?” Nói xong, cô đỡ quản gia nhỏ dậy, “Cậu nói đi, có phải cậu đã phát triển rồi không, sao lại nặng thế này?”
“ Tôi trưởng thành dựa theo sự phát triển của trang trại, nếu cô quản lý nông trại tốt thì chắc chắn tôi sẽ trưởng thành.” Quản gia nhỏ lẩm bẩm nói.
“Cậu nghỉ ngơi thật tốt trước đi, sau này có yêu cầu gì cứ nói với tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi phải chăm sóc cho Cục trưởng Cố nhà tôi rồi, cậu tự giải quyết đi nhé.” Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho quản gia nhỏ, Sở Y Nhất lại quay trở về căn nhà của mình một lần nữa.
Nhìn sắc mặt Cố Hướng Đông hơi tái nhợt, Sở Y Nhất đau đớn xoa khuôn mặt của anh. Mặc dù bọn họ áp dụng phương án bảo thủ nhất, cũng không c.h.é.m một nhát d.a.o vào đầu Cố Hướng Đông, nhưng sắc mặt của anh vẫn không được tốt lắm. Dẫu vậy, khi nghĩ đến sau này không cần bị cục m.á.u bầm này làm phiền nữa, trong lòng cô lại kích động.
Bên chỗ Sở Y Nhất đang bận rộn chăm sóc cho Cố Hướng Đông, còn một bên khác thì xảy ra những chuyện hỡi ơi.
Hóa ra Cao Đại Sơn không biết Cố Hướng Đông đang nghỉ phép, anh ta mở cửa phòng làm việc định báo cáo với Cố Hướng Đông. Sau khi bước vào thì phát hiện không có ai trong văn phòng, tuy nhiên bản báo cáo ở góc bàn lại thu hút sự chú ý của anh ta.