Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 301

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Anh ta cầm lên xem thì ra là bệnh án, chẩn đoán trên đó cho biết Cố Hướng Đông bị ứ m.á.u lên não, chèn ép dây thần kinh, có khả năng sẽ xảy ra hiện tượng mất thị giác, tay chân tê dại v.v…. toàn là những chứng bệnh không phù hợp với công việc cường độ cao.

Tay của Cao Đại Sơn khẽ run lên khi cầm báo cáo bệnh án, đây không phải là cơ hội trời cho sao. Với thể chất hiện giờ của Cố Hướng Đông, tuyệt đối không thể nào đảm nhiệm được vị trí cục trưởng.

Anh ta nhìn về phía cửa, sau đó bỏ báo cáo bệnh án vào túi quần và bước ra khỏi phòng làm việc của Cố Hướng Đông như không có chuyện gì xảy ra.

“Này, Phó Cục trưởng Cao, tại sao anh lại bước ra từ văn phòng của Cục trưởng Cố?” Tiểu Vương nhìn Cao Đại Sơn đi ra khỏi văn phòng của Cục trưởng Cố, anh hỏi với thái độ kỳ lạ.

“À, tôi tìm cậu ta có chút việc, khi đi vào thì phát hiện cậu ta không ở đó.” Cao Đại Sơn ổn định lại tinh thần, trả lời với giọng bình tĩnh.

“Cục trưởng Cố đã xin nghỉ phép, anh ấy không ở đây được mấy ngày rồi, chắc cũng sắp quay lại đấy. Đến lúc đó Phó Cục trưởng Cao lại tìm Cục trưởng Cố mà nói.”

“Tại sao cậu ta lại nghỉ phép?”

“Sức khỏe không tốt, tình hình cụ thể thì em cũng không rõ.” Tiểu Vương thật sự không biết, nhưng có biết cũng sẽ không nói với anh ta.

“Ồ, tôi biết rồi.” Cao Đại Sơn nói xong thì quay người bỏ đi.

Tiểu Vương cau mày, vừa nãy có phải anh đã nhìn lầm, tại sao cảm giác khi Phó Cục trưởng Cao nghe tin Cục trưởng Cố xin nghỉ vì không được khỏe, khóe miệng của anh ta lại hơi nhếch lên?

Đồng chí Tiểu Vương à, hãy tự tin hơn nữa, xóa hai chữ “cảm giác” đi, Phó Cục trưởng Cao quả thật đang mỉm cười.

Ngày hôm sau, một bức thư báo cáo nặc danh xuất hiện trong văn phòng của Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố, đi kèm theo bức thư còn có báo cáo bệnh án của Cố Hướng Đông.

Ngay khi nhìn thấy bức thư, cục trưởng đã gọi điện cho giám đốc văn phòng và hỏi nguồn gốc của bức thư, vị giám đốc văn phòng cho biết là do người đưa thư chuyển đến.

Cục trưởng yêu cầu anh ta điều tra người đưa thư để tìm xem ai đã gửi thư báo cáo, sau đó mới mở lá thư ra xem.

Khi đọc xong nội dung, lông mày của cục trưởng càng nhíu sâu hơn.

“Này, ai bảo anh làm việc thế, bỏ xuống ngay cho em, anh không biết hiện giờ mình đang là bệnh nhân hay sao? Ngay cả ý thức tự giác của một người bệnh cũng không có!” Sở Y Nhất vừa vào cửa thì nhìn thấy Cố Hướng Đông cầm một cái thau, bên trong hình như là quần áo. Sở Y Nhất nhanh chóng quở trách Cố Hướng Đông, đúng vậy, là quở trách.

“Vậy ý thức tự giác của một người bệnh là cái gì?” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ của mình, anh cảm thấy hơi buồn cười. Mấy ngày nay cô gần như rất nuông chiều anh, anh thấy không quen. Mặc dù đã làm phẫu thuật, nhưng anh cảm thấy mọi thứ đều ổn, không có gì khó chịu, tuy nhiên mỗi khi anh muốn làm điều gì đó, cô vợ nhỏ của anh đều phản đối quyết liệt.

“Ý thức tự giác của bệnh nhân là đợi ăn, đợi uống, đợi chăm sóc, những thứ khác không cần phải nghĩ tới. Cái gì cũng không cần anh phải làm, anh hiểu không?” Chăm sóc mấy ngày qua, Cố Hướng Đông gần như cũng đã khỏe lại, nhưng Sở Y Nhất vẫn muốn Cố Hướng Đông nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Cô không muốn anh để lại di chứng nào cả, cho nên cô phải chăm sóc cho Cố Hướng Đông thật tốt, suýt nữa còn thay anh ăn cơm giúp luôn rồi.

“ Nhưng đây là quần áo bẩn của anh, anh thấy mình tự giặt thì hơn.” Bên trong còn có quần áo lót của riêng anh, anh rất ngại khi để vợ giặt giúp. Hai người bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, Cố Hướng Đông gần như đều tiện tay giặt quần áo của riêng mình. Rất nhiều lúc anh còn giặt chung quần áo của Sở Y Nhất và Tiểu Bảo.

“Anh đang xem thường ai đấy? Em không thể giặt quần áo cho anh sao, hay là sợ anh giặt không sạch?” Sở Y Nhất tiến lên một bước, giật lấy chậu đồ và nói một cách hung dữ. Chỉ có điều, sự hung dữ này trong mắt của Cố Hướng Đông lại là dáng vẻ rất đáng yêu.

“Mẹ, hình như đồ mẹ giặt không sạch bằng lúc ba giặt đâu ạ!” Tiểu Bảo nằm dài bên cạnh, nghĩ đến bộ quần áo lần trước mẹ giặt cho mình, từ màu trắng mà giặt thành màu xám.

“Con còn dám nói nữa à, đều tại con quá nghịch nghợm, con xem con làm dơ quần áo đến nỗi nhìn không rõ màu sắc ban đầu của nó rồi đây này. Như vậy thì mẹ giặt làm sao, không thể trách mẹ được.” Sở Y Nhất hơi mất tự nhiên, cô cầm chậu đồ bỏ đi.

“Tiểu Bảo, lần sau con phải giữ thể diện cho mẹ của con, không được đả kích sự tích cực của mẹ con. Nếu như sau này mẹ không giặt đồ cho con nữa thì con phải làm sao?” Cố Hướng Đông xoa đầu Tiểu Bảo và giải thích rằng không được chọc giận cô vợ nhỏ của anh. Bằng không, người chịu thiệt thòi và đau khổ duy nhất chỉ có anh mà thôi.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 301