Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 302

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Chẳng phải còn có bố hay sao, bố giặt quần áo giúp con là được rồi. Hơn nữa, không phải bố thường hay nói rằng phải học cách chăm sóc cho mẹ, không được để mẹ mệt mỏi, phải giúp mẹ giảm bớt một số việc à.” Tiểu Bảo bắt chước học theo những gì Cố Hướng Đông đã nói trước đây.

Cố Hướng Đông nhất thời không nói nên lời, này, đúng là lấy đá đập chân mình. Tư duy logic của bọn trẻ bây giờ đều linh hoạt đến thế sao?

“Cục trưởng?” Giọng Tiểu Vương vang lên ngoài cửa.

“Hử, sao cậu lại ở đây? Có chuyện gì sao?” Cố Hướng Đông nhìn thấy Tiểu Vương, anh hơi kinh ngạc. Trong lòng nghĩ chắc chắn đã có chuyện gì đó, bằng không cậu ta sẽ không đến tìm anh dù biết anh đã xin nghỉ phép ở nhà.

“Cục Cảnh sát thành phố bảo anh qua đó một chuyến.” Sắc mặt của Tiểu Vương không tốt lắm, anh mơ hồ đoán được cục trưởng của anh đã bị người nào đó báo cáo. Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì anh không rõ.

“Ngay bây giờ sao? Cậu có nói rằng tôi đang xin nghỉ phép không?” Cố Hướng Đông cân nhắc một lúc rồi hỏi.

“Đã nói, nhưng cục trưởng phụ trách liên lạc vẫn yêu cầu anh đi qua đó một chuyến.”

“Được, tôi biết rồi, cậu xuống dưới đợi tôi, lát nữa tôi sẽ đi.”

“Vâng, cục trưởng.” Tiểu Vương xoay người đi xuống cầu thang.

“Hả? Vừa rồi hình như mình nghe thấy giọng nói của Tiểu Vương, chẳng lẽ bị ảo giác?” Sở Y Nhất vươn đầu nhìn về phía cửa, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Vương, cô nghi hoặc nhìn Cố Hướng Đông đang ở trong phòng ngủ.

“Anh muốn đi ra ngoài bây giờ sao? Không phải vẫn chưa kết thúc ngày nghỉ phép à, có chuyện gì gấp gáp thế, buộc phải đi ngay bây giờ à.” Sở Y Nhất cau mày nhìn Cố Hướng Đông đang thay quần áo.

“Ừ, vừa nãy quả thật Tiểu Vương có tới đây, cậu ấy bảo Cục Cảnh sát thành phố kêu anh đi qua đó một chuyến, anh đi xem sao.”

“ Nhưng mà anh vừa làm phẫu thuật xong, ngồi xe lâu như vậy có chịu được không?” Trong lòng Sở Y Nhất càng không vui, “Không thể đợi anh khỏe lại rồi mới đi được sao, có chuyện gì gấp gáp thế!”

“Vợ à, anh xin phép nghỉ ở nhà nhưng không hề nói anh đi làm phẫu thuật. Bây giờ còn không biết là chuyện gì nữa, cho nên em không được loan tin ra ngoài.” Vẻ mặt của Cố Hướng Đông có chút nghiêm túc, Sở Y Nhất cũng không biết nội tình nên cô cũng không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, anh nhớ về sớm, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho em.” Dù bất đắc dĩ, nhưng cô cũng không thể làm lỡ công việc của Cố Hướng Đông!

Tiểu Vương lái xe chở theo Cố Hướng Đông, trong lòng anh cứ nghĩ đến lời của Sở Y Nhất. Thì ra Cục trưởng vừa mổ xong, cục m.á.u bầm trong đầu mà trước đây luôn quấy nhiễu Cục trưởng đã bị loại trừ, bây giờ vẫn còn đang trong thời gian nghỉ ngơi. Sở Y Nhất dặn dò Tiểu Vương phải chăm sóc cho Cố Hướng Đông nhiều một chút. Đột nhiên, Tiểu Vương cảm thấy gánh nặng trên người mình hơi nặng, thậm chí tốc độ lái xe của anh còn chậm hơn bình thường rất nhiều.

“Cậu lái xe với tốc độ này là muốn thưởng thức phong cảnh hai bên đấy à?” Cố Hướng Đông vốn dĩ đã chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng lúc anh mở mắt ra trong vô thức, anh cảm giác Tiểu Vương lái xe như rùa bò.

“Cục trưởng à, chị dâu bảo em không được lái xe quá nhanh…” Tiểu Vương nhỏ giọng giải thích.

“Cô ấy có thể nhìn thấy sao? Tôi còn muốn về nhà sớm đấy, lái xe nhanh lên một chút đi!” Cố Hướng Đông nói với giọng tức giận.

“Vâng.” Tiểu Vương nghĩ thầm trong lòng, chị dâu à, chuyện này không thể trách em đâu nhé, là cục trưởng bảo em chạy nhanh đấy.

Tầm hai đến ba tiếng đồng hồ sau, Cố Hướng Đông đã đến Cục Cảnh sát trong thành phố.

“Báo cáo.” Cố Hướng Đông đến văn phòng cục trưởng, anh hô báo báo theo thói quen.

“Vào đi.” Người ngồi ở bàn làm việc đang cầm bút vẽ vời cái gì đó, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, bảo Cố Hướng Đông đi vào, “Ủa? Hướng Đông, là cậu à. Bảo sao giọng báo báo của cậu nghe rất quen tai!” Lúc này cục trưởng dường như mới bắt đầu phản ứng lại, ông ta ngẩng đầu mỉm cười nhìn Cố Hướng Đông.

“Vâng, cục trưởng. Tôi nghe nói anh tìm tôi nên tôi đã lập tức đến đây.” Sắc mặt của Cố Hướng Đông không thay đổi, anh nói chuyện với giọng đúng mực.

“Ừ, sau đó thì bọn họ mới nói với tôi rằng sức khỏe của cậu không tốt, xin nghỉ phép ở nhà vài ngày. Sao thế? Có chỗ nào không khỏe? Bây giờ sao rồi?”

“Cũng không hẳn, chỉ là trước đây tôi luôn bận rộn không có thời gian ở bên gia đình. Gần đây do không bận lắm nên tôi mới nhân đợt nghỉ phép lần này để dành thời gian cho gia đình.” Đường đường là một cục trưởng của Cục Cảnh sát thành phố, không thể nào vì chuyện nhỏ như xin nghỉ phép của anh lại gọi anh đến hỏi thăm một cách riêng tư như thế này. Còn nữa, là ai đã nói rằng vì anh thấy không khỏe cho nên mới xin nghỉ phép. Lúc anh xin nghỉ phép, anh hoàn toàn không lý do này.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 302