“Cậu đã nói với ai?” Anh không có thời gian để ý đến lời nói của Tiểu Vương, chỉ muốn nắm được thông tin quan trọng nhất.
“Phó cục trưởng Cao, hôm đó anh ta ra khỏi văn phòng của anh và bị em nhìn thấy. Em đã hỏi anh ta tại sao lại bước ra từ văn phòng của anh. Anh ta nói có chuyện cần báo cáo với anh nên em bảo rằng anh đã xin nghỉ phép, sau đó lại nói, có khả năng vì sức khỏe không tốt nên anh cần phải về nhà nghỉ ngơi.”
Nghe Tiểu Vương nói như vậy thế thì đúng rồi, bức thư đó mười phần hết chín phần là nét bút của Cao Đại Sơn. Tuy nhiên nếu như anh thật sự đi rồi, Cao Đại Sơn tự tin rằng bản thân có thể được làm cục trưởng, ngồi được lên chức vị đó hay sao? Suy nghĩ quá đơn giản.
“Cục trưởng, em sai rồi. Lần sau, em hứa sẽ không nói lung tung nữa.” Tiểu Vương nhìn gương mặt của Cố Hướng Đông trong gương chiếu hậu, trong lòng tràn đầy áy náy. Họa từ miệng mà ra, đều tại bản thân không biết quản chặt cái miệng của mình, tạo ra phiền phức cho cục trưởng!
“ Tôi phạt cậu một tháng lương, để cậu nhớ thật kỹ. Lần sau, trước khi muốn nói cái gì, hãy nghĩ xem cái gì mình nên nói và cái gì mình không nên nói!”
“Vâng, em hiểu rồi, cục trưởng. Em hứa sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.” Có hình phạt thì tốt, anh chỉ sợ cục trưởng tức giận đến mức làm biếng trừng phạt cả anh.
“Lái xe cho tốt, tôi còn phải về ăn cơm với chị dâu của cậu nữa.” Sau khi Cố Hướng Đông nói xong, anh nhắm mắt lại.
“Vâng, cục trưởng.” Tiểu Vương đáp lại và nhanh chóng tập trung vào việc lái xe của mình.
“Em dâu à, Cục trưởng Cố không ở nhà sao?” Sở Y Nhất đón Tiểu Bảo từ nhà của Hà Thúy Lan, đang trên đường đi được đến nửa cầu thang thì gặp Cao Đại Sơn. Trước đây, khi hai người bọn họ chạm mặt nhau, ngay cả nhìn một cái cũng không có. Bây giờ gặp nhau, không ngờ lại còn bắt chuyện với cô.
“À, anh ấy đi ra ngoài rồi, không có ở nhà. Nếu như anh muốn tìm anh ấy thì đợi anh ấy về đi.” Sở Y Nhất cảm thấy không có chuyện gì, cô trả lời một cách thành thực.
“Ồ, được rồi.” Sau đó anh ta vội vã đi xuống cầu thang.
Bước chân của Cao Đại Sơn trở nên vội vàng, trên mặt nở một nụ cười không thể che giấu. Có vẻ như Cục Cảnh sát thành phố đã xem bức thư báo cáo mà anh viết, tiếp theo chắc chắn sẽ có một cuộc chấn chỉnh quyết liệt. Xem ra trong thời gian sắp tới, anh sẽ bước vào văn phòng đó một cách quang minh chính đại, sẽ không còn ai ngăn cản được anh nữa.
Cố Hướng Đông quay trở về huyện Bảo Ứng, anh đi một chuyến đến văn phòng của mình. Quả nhiên, anh đã không còn tìm thấy bản báo cáo y tế trước đó của mình nữa. Anh nheo mắt, cảm thấy thủ đoạn này thật sự quá thấp kém.
Đúng lúc này, trong hành lang văn phòng vốn luôn yên tĩnh sau giờ làm việc đột nhiên có tiếng động. Cố Hướng Đông liếc mắt nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương cũng hiểu ý, xoay người đi ra ngoài và đi về phía nơi phát ra âm thanh.
“Cục trưởng, là Phó Cục trưởng Cao đang đãi khách. Anh ấy nói rằng chúng ta đã làm việc quá sức trong thời gian này, cho nên muốn khao một bữa. Kêu mọi người tụ tập cùng nhau để ăn uống rượu chè.”
Ăn uống rượu chè là giả, mua chuộc lòng người để chúc mừng trước là thật nhỉ?
Hôm nay, tâm trạng của Cao Đại Sơn rất tốt. Hiếm thấy anh gọi hai món ăn, một món là hành trứng chiên với hành, một món là rau xào, anh còn mang thêm hai bình rượu và mời các đồng nghiệp quen thuộc của mình đến ăn uống sau giờ làm việc.
Vốn dĩ Cao Đại Sơn muốn nhân cơ hội này để lôi kéo mọi người, không phải Cố Hướng Đông cũng sử dụng thủ đoạn này để mua chuộc lòng người hay sao, Cao Đại Sơn cũng có thể mời mọi người một bữa cơm.
Vốn dĩ có một số người không muốn đến, nhưng Cao Đại Sơn nói rằng nếu bọn họ không đến tức là không nể mặt Cao Đại Sơn. Vi nói như vậy, bọn họ cũng không thể nào không đến. Nhưng sau khi mọi người tan làm và đến văn phòng của Cao Đại Sơn, nhìn những món ăn được bày trên bàn, mọi người đều bị sốc, đây là cái gì thế này? Phát cơm ăn xin à!
Không cần phải một bữa đầy các món ăn trên bàn giống như ở nhà của Cục trưởng Cố, nhưng ít nhất cũng phải là một bữa no nê rượu thịt. Đằng này, mỗi người một đũa là đã nhìn thấy đáy rồi, còn uống rượu cái gì nữa chứ, khác gì như sống để chịu tội đâu.
Vốn dĩ Cao Đại Sơn muốn mua chuộc lòng người, kết quả ăn cơm xong thì lại truyền ra một tin đồn anh là người keo kiệt, anh tức giận đến mức ném sách vở. Sao lại trở thành keo kiệt chứ, anh đã phải tốn hơn 1 tệ của mình đấy. Cái đám ăn cháo đá bát, ăn đồ của mình lại còn nói xấu mình!
Cao Đại Sơn ngồi trong văn phòng của mình, anh chán nản cả một buổi trưa. Buổi chiều, có một chuyện được truyền tới khiến anh càng phiền muộn hơn.