Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 305

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bên này thì bị mọi người bảo mời cơm mà còn keo kiệt, bên kia thì thấy Cố Hướng Đông quay trở lại văn phòng như không có chuyện gì xảy ra. Cấp trên không hề có thông báo bất kỳ thông báo nào, trong lòng anh cũng đã hoài nghi, cảm thấy bất an nhưng không tiện chạy ra ngoài nghe ngóng. Bằng không, chẳng phải sẽ tiết lộ rằng chính anh là người đã báo cáo à!

Cao Đại Sơn đang rối rít đi lại trong văn phòng thì Cố Hướng Đông bước vào.

“Phó cục trưởng Cao, tôi nghe nói anh đã đến tìm tôi trong lúc tôi đang xin nghỉ phép, có chuyện gì vậy?”

Cao Đại Sơn kìm lòng không đậu, anh đứng thẳng lưng: “À, lúc đó tôi tìm cậu là có chuyện, chỉ có điều sau đó tôi đã nói chuyện với anh Quách, mọi thứ đã được giải quyết. Cục trưởng Cố à, sức khỏe của cậu đã ổn rồi sao?”

“Phó cục trưởng Cao chắc đã nhận sai tin, sức khỏe của tôi vốn rất khỏe, làm gì có chuyện cần phải dưỡng bệnh, khiến anh phải lo âu rồi!” Cố Hướng Đông nhìn Cao Đại Sơn đầy ẩn ý, sau đó mới xoay người bước ra ngoài.

Cao Đại Sơn cảm thấy ánh mắt Cố Hướng Đông nhìn mình như đang có phần cảnh cáo, cứ cảm giác trong lời nói của Cố Hướng Đông có ẩn ý, lẽ nào Cố Hướng Đông đã biết chuyện gì? Chắc không đâu nhỉ, lá thư đó cũng đâu phải do chính anh biết, Cố Hướng Đông chắc không nhìn ra đâu?

Cao Đại Sơn cứ nghi ngờ rồi tự phủ định chính mình như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan làm. Nhưng một lát sau, anh lại không muốn trở về nhà, nhưng cũng đành phải rời khỏi văn phòng ra đi ra ngoài.

Cao Đại Sơn không thể hiểu nổi, anh đã làm việc chăm chỉ và tận tâm trong nhiều năm như vậy, anh chỉ muốn leo lên vị trí cục trưởng, tại sao lại khó khăn đến vậy? Cố Hướng Đông mới hai mươi mấy tuổi, vì lập được nhiều công trong đội nên có thể trực tiếp ngồi lên vị trí mà anh đã luôn luôn ao ước? Dựa vào cái gì chứ?

Cao Đại Sơn đứng bên sông hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh cau mày muốn lấy thêm một điếu thuốc khác nhưng phát hiện ra hộp thuốc đã cạn sạch, đôi chân mày anh càng nhíu sâu hơn. Đều cùng là đàn ông như nhau, nhưng cuộc sống của anh nếu muốn hút thuốc cũng phải tính tới tính lui, ăn cơm cũng chỉ cần ăn no mà thôi, thậm chí có lúc còn không được ăn no. Rồi lại nhìn Cố Hướng Đông đối diện nhà anh, ngày nào trong nhà đó cũng đều bốc mùi thịt thơm phức, khoan hãy nói đến đứa con trai trong nhà, ngay cả chính anh cũng có đôi khi lén nuốt nước miếng.

Cầm lấy mức lương cũng như nhau, tại sao cuộc sống của người ta lại tốt đẹp như vậy. Nguyên nhân chắc chắn bởi vì bà vợ da mặt vàng khọt của mình không chịu đi làm, nên không có lương lậu. Nghe nói, chỗ nhà máy chế biến thịt mà Sở Y Nhất làm lương một tháng khoảng hơn 30 tệ. Nếu như vợ anh cũng biết chữ, vậy thì thu nhập bây giờ của bọn họ chẳng phải có thêm 30 tệ một tháng hay sao. Khi đó, tại sao anh lại đi lấy một người vợ không có văn hóa lại không xinh đẹp như vậy chứ!

Cao Đại Sơn càng nghĩ càng thấy buồn chán, cảm thấy vận may của mình thật là xui xẻo, không có chuyện gì tốt xảy ra với mình cả!

Thuốc lá đã hết, gió lạnh cũng hứng đủ, bụng đã đói rồi, anh nên về nhà thôi.

Trong đêm tối, đang bước đi đến trước cổng khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, anh mơ hồ nhìn thấy Sở Y Nhất bước xuống từ một chiếc xe hơi, tiếp đó còn nhìn thấy một người đàn ông cũng đang bước xuống. Trong vô thức, Cao Đại Sơn trốn sang một bên và nhìn chằm chằm vào hai người họ.

“Cảm ơn ông chủ Lưu đã đưa tôi về nhà, ông chủ thật là quá chu đáo với cấp dưới.” Sở Y Nhất tan làm, cô bước đến cổng nhà máy chế biến thịt thì nhìn thấy xe của Lưu Dịch, hỏi xong mới biết Lưu Dịch tới tìm Vương Đại Chí. Chuyện đã bàn xong nên đi ra ngoài sớm hơn một chút, nghĩ rằng đằng nào cũng đến rồi nên đợi Sở Y Nhất tan làm và đưa cô về nhà.

Sở Y Nhất cũng không khách sáo với Lưu Dịch, thế là quyết định đi ké xe.

“Bớt dẻo mồm. Đã lâu rồi tôi không gặp Tiểu Bảo, tôi có mang cho thằng bé một ít đồ ăn ngon, cô mang về cho thằng bé đi.” Sau khi Lưu Dịch nói xong, anh bảo A Đông lấy ra một túi đồ lớn ở phía sau cốp xe.

“Ồ, hóa ra là tôi được ké đồ ngon của Tiểu Bảo, làm tôi tốn công khen ngợi anh cả trăm lần trong lòng.” Sở Y Nhất vươn tay ra đỡ lấy, ôi trời, nặng thật. “Chẳng trách Tiểu Bảo thích anh. Nếu tôi là trẻ con, tôi cũng thích, ai có thể chịu nổi trước một túi đồ ăn to thế này chứ. Tôi nghĩ, nếu như anh muốn dẫn thằng bé đi, chắc thằng bé cũng bằng lòng…”

Lưu Dịch không để ý đến những lời nói sau đó của Sở Y Nhất, anh chỉ nghe được đúng một câu, nếu như cô là trẻ con cô cũng sẽ thích anh. Mặc dù biết đó chỉ là một câu nói đùa nhưng trái tim Lưu Dịch vẫn lỡ vài nhịp, đôi bàn tay đang đút vào trong túi quần cũng bất giác nắm chặt lại.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 305