Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 306

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Vậy tôi về trước đây, cảm ơn anh lần nữa vì đã đưa tôi về nhà.” Sở Y Nhất liếc nhìn Lưu Dịch rồi nhìn A Đông và gật đầu một cái, sau đó xách đồ bước vào bên trong sân.

Cao Đại Sơn nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Y Nhất hồi lâu, trong lòng anh chợt dâng trào cảm giác hả hê. Cố Hướng Đông, cậu là Cục trưởng thì sao, vợ cậu xinh đẹp thì sao? Chẳng phải cũng cắm cho cậu cái sừng đấy à!

“Thưa ngài…”

“Đi thôi.” Lưu Dịch nhỏ giọng nói, A Đông mở cửa xe ra, Lưu Dịch ngồi vào trong.

Sở Y Nhất đang loay hoay xách đồ, cô thở hổn hển vì kiệt sức. Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau, cô thận trọng quay lại, trời tối đen như mực nên không nhìn thấy gì cả, trái tim Sở Y Nhất như nhói lên, cô không thể không tăng tốc bước chân.

“Ui da!” Khi đi đến góc đường, Sở Y Nhất đụng phải người nào đó. Đồ trong tay cô cũng rơi xuống đất, người đối diện cũng ngã ra phía sau. Tay của Cố Hướng Đông nhanh chóng kéo lấy cánh tay của cô vợ nhỏ, bằng không cô đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.

“Sao em đi đứng vội vàng thế?”

“Cố Hướng Đông, là anh à. Em cứ cảm giác phía sau lưng mình đang có người nhìn chằm chằm, xung quanh lại tối đen như mực và không có người, vì vậy em muốn đi thật nhanh để mong chóng về nhà. Tại sao anh lại ở đây?” Sở Y Nhất ngẩng đầu lên nhìn, là Cố Hướng Đông, trái tim đang thấp thỏm của cô lúc này mới bình tĩnh lại.

“Anh thấy đã muộn như vậy rồi mà em còn chưa về nên anh đã ra ngoài để đón em, tại sao lại có người theo dõi em được chứ?” Cố Hướng Đông quét mắt về phía sau cô vợ nhỏ, anh tìm được đúng góc một cách chính xác. Cao Đại Sơn giật mình, anh cảm thấy Cố Hướng Đông đã phát hiện ra chỗ ẩn nấp của mình, anh vô thức nghiêng sang một bên để che bản thân.

“Không có ai hết, là em tự dọa mình thôi. Đi nào, chúng ta đi về nhà!” Cố Hướng Đông an ủi cô vợ nhỏ, anh cúi người xuống nhặt đồ lên và dẫn cô vợ nhỏ đi về nhà. Trước khi đi, anh còn quay đầu lại nhìn nơi mà Cao Đại Sơn đã lẩn trốn. Mặc dù không biết là ai, nhưng trực giác nói cho anh biết ở đó có người, cảm giác của cô vợ nhỏ không sai!

Cao Đại Sơn nhìn hai người bọn họ đi mất rồi anh mới bước ra từ phía sau, trái tim của anh đập loạn nhịp. Quả nhiên năng lực điều tra của những người từng làm lính rất khác biệt, chỉ dựa vào cảm giác mà có thể tìm được vị trí nơi mà anh đang trốn. Cố Hướng Đông, cậu có tài giỏi đi nữa thì sao chứ? Một cô vợ có tác phong sinh hoạt không lành mạnh thế này, cậu còn có thể leo cao được nữa à?

“Sao em lại xách nhiều đồ như vậy?” Nhìn trông không giống như được mua từ hợp tác xã mua bán!

“Lưu Dịch đến nhà máy chế biến thịt tìm Vương Đại Chí, sau đó thì gặp em và đưa em về nhà. Ngoài ra, anh ấy còn mang đồ ăn cho Tiểu Bảo nữa, chẳng trách Tiểu Bảo lại thích Lưu Dịch, anh ấy đối xử rất tốt với Tiểu Bảo.”

Cố Hướng Đông chẳng ừ chẳng hử, anh không bận tâm đến chuyện Lưu Dịch đối xử tốt với Tiểu Bảo, nhưng anh bận tâm đến chuyện Lưu Dịch cũng đối xử tốt với mẹ của Tiểu Bảo. “Sau này anh sẽ đến đón em tan làm!”

Sở Y Nhất liếc nhìn Cố Hướng Đông, người đang đi đến trước mặt và nhặt đồ giúp mình, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao đột nhiên anh lại nói câu này? Cô thay đổi suy nghĩ của mình, Cố Hướng Đông đang ghen đấy à?

“Cố Hướng Đông, tại sao anh muốn đến đón khi em tan làm?”

Cố Hướng Đông phớt lờ cô.

“Cố Hướng Đông, có phải anh đang ghen?” Sở Y Nhất cứ chạy qua bên này rồi lại chạy qua bên kia quanh người của Cố Hướng Đông.

“Cố Hướng Đông, tại sao anh lại phớt lờ em? Có phải anh xấu hổ đến mức hóa giận luôn không?”

“Cố Hướng Đông...”

Nói cho cùng, Sở Y Nhất cũng không bắt Cố Hướng Đông ngày nào cũng đến đón mình khi cô tan làm, hai người đều tan làm vào cùng một mốc thời gian. Hoặc là Cố Hướng Đông phải xin phép tan làm sớm để đến đón cô, mà như vậy thì không tốt lắm; Hoặc là sau khi Sở Y Nhất tan làm, cô phải ngồi đợi trong văn phòng, mà như vậy thì cô cũng không chịu. Cuối cùng vẫn quyết định tự mình tan làm và đi về nhà.

Buổi trưa, Cao Đại Sơn đến nhà máy chế biến thịt, đúng lúc các công nhân vừa ăn cơm xong, bọn họ đi thành từng tốp ra khỏi xưởng. Cao Đại Sơn cũng biết đại khái rằng Sở Y Nhất sẽ không về nhà vào buổi trưa, lần này anh qua đây cũng chỉ muốn nghe ngóng một chút.

“Đồng chí, anh có thể nghe ngóng giúp tôi một người được không.” Cao Đại Sơn nói và đưa một điếu thuốc. Thật trùng hợp, người trực ca hôm nay lại chính là người đã ngăn cản Sở Y Nhất vào trong nhà máy chế biến thịt vào lúc lần đầu tiên khi Sở Y Nhất đến.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 306