Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 324

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trần Nhị Ni vốn còn tưởng mình đã ép Sở Y Nhất đến đường cùng, không ngờ hôm nay lại bị Sở Y nhất chơi lại. Giờ đây, tất cả mọi người trong nhà máy chế biến thịt đều biết chuyện mà cô đã làm. Mặc dù cô cũng chẳng thèm quan tâm đến ánh nhìn của người khác, nhưng lại bị phơi bày một cách trần trụi như vậy trước mặt mọi người, cô xấu hổ đến mức tức điên!

May là Cao Đại Sơn đã nhờ người đưa đồ cho cô. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Cao Đại Sơn đã kết hôn rồi, tuổi tác cũng hơi lớn, nhưng lần nào rat ay cũng rất hào phóng. Chẳng phải vậy sao, không những tặng cho cô một bộ quần áo mới mà còn bảo cô đến văn phòng kiếm anh ta để thương lượng một chút về chuyện đối phó Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất như thế nào.

Cô cố ý về nhà tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới, một chiếc váy màu đỏ dày được cắt may cẩn thận, khoác lên mình chiếc áo khoác rồi đi về phía Cục Cảnh sát.

“Quản gia nhỏ, mọi chuyện thế nào rồi?”

“Ôi trời, tôi mà làm việc thì cô cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không cản trở bước chân của cô đâu!”

“Đáng tin đấy, lát nữa tôi sẽ cho cậu một buổi biểu diễn hay!” Sở Y Nhất nói với giọng hưng phấn, cô giơ tay kiểm tra thời gian, cô không thể chờ được nữa!

“Vậy tôi phải dời luôn cả băng ghế nhỏ qua đó.” Kịch hay à, cậu thích xem nhất đấy, bằng không thì chán biết bao!

“Qua đây ăn cơm thôi, ăn no rồi mới có sức vỗ tay cổ vũ chứ.” Cố Hướng Đông nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình không ăn cơm, anh lên tiếng nhắc nhở.

“Ừ, Cố Hướng Đông à, lát nữa anh có thể đi cùng với em!”

“Ừ.”

Trần Nhị Ni đi một mạch vào trong sân mà không bị ai cản trở. Vừa nãy ở chỗ bảo vệ, cô đã nghe ngóng thông tin văn phòng của Cao Đại Sơn, bây giờ thì đang trực tiếp đi qua đó.

“Nhị Ni?” Cao Đại Sơn rất ngạc nhiên khi thấy Trần Nhị Ni đang đẩy cửa đi vào, tại sao cô ấy lại đến đây?

“Có chuyện gì vậy? Anh không vui khi thấy em đến à?” Trần Nhị Ni nhướng mày cười. Trên nền váy đỏ, cô trông càng trẻ trung và xinh đẹp.

“Không, sao anh có thể không vui được chứ.” Cao Đại Sơn đứng dậy đi tới nghênh đón cô. Anh đóng cửa lại, để cô ngồi xuống ghế.

Không biết tại sao khi ở gần Trần Nhị Ni, Cao Đại Sơn cảm thấy cô ấy của ngày hôm nay trông đẹp lạ thường: “Nhị Ni, hôm nay em thật đẹp, váy cũng rất đẹp!”

Trần Nhị Ni nghe vậy, khóe miệng bất giác cong lên. Người đàn ông này thật là mặt dày, bộ đồ này chính là do anh tặng cho cô, thế mà lại quay qua khen bộ đồ này, có phải đang tự khen chính mình có mắt nhìn không đấy.

“Còn phải nói nữa à, em mặc đẹp như vậy là vì anh đó!” Trần Nhĩ Nhã đ.ấ.m nhẹ Cao Đại Sơn một cái. Lúc này cô mới cảm thấy mình giống như một cô gái vừa mới biết yêu đương, đã lâu rồi cô không có cảm giác rung động như thế này, hai má của cô cũng đỏ bừng lên.

Những lời nói của Trần Nhị Ni khiến Cao Đại Sơn phấn khích. Cô đang nói với mình rằng cô ăn mặc đẹp như vậy là vì mình sao. Lập tức, lồng ngừng anh tràn ngập cảm giác thành tựu, xem đi, Cao Đại Sơn anh cũng có sứ hấp dẫn vậy mà!

“Nhị Ni, cảm ơn em. Có thể gặp được em, thật tốt biết bao nhiêu, anh rất thích em!” Cao Đại Sơn ôm Trần Nhị Ni một cách thô bạo.

Trần Nhị Ni hơi sững sờ, sau đó cô ngượng ngùng thu mình vào trong vòng tay của Cao Đại Sơn, trông rất là đáng thương, khiến người khác không khỏi muốn cưng chiều.

Bầu không khí ám muội càng ngày càng dày đặc, hai người sáp lại gần nhau một cách không tự chủ.

Thấy trời đã khuya mà Cao Đại Sơn vẫn chưa về, cô nói với bọn trẻ rằng cô sẽ đi xem anh có ở trong văn phòng hay không, để gọi anh về ăn cơm.

Mặc dù lúc sáng bị anh đánh đập thậm tệ, nhưng cô không thể cứ vậy mà bỏ mặc anh. Huống hồ chi, cô cũng lo lắng Cao Đại Sơn lại đi tìm con hồ ly tinh kia.

Từ xa nhìn thấy ánh đèn trong phòng làm việc của Cao Đại Sơn, Hứa Hương Thảo thở phào nhẹ nhõm, cũng may là anh không ra ngoài.

Đến cửa phòng làm việc, vừa định đẩy cửa ra thì nghe thấy bên trong truyền đến một âm thanh khác thường.

Đầu Hứa Hương Thảo như muốn nổ tung. Đây có phải là văn phòng của Cao Đại Sơn không? Cô ngẩng đầu lên một cách máy móc và nhìn lại, không sai!

Cô đẩy cửa nhưng cánh cửa không nhúc nhích, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y lại định gõ cửa.

“Anh nói xem, anh đã 40 tuổi rồi mà sao vẫn còn sống chung với con đàn bà tóc xù đó vậy, không biết nặng nhẹ…” Trần Nhị Ni cảm thấy hôm nay Cao Đại Sơn rất khác lạ, nên không nhịn được mà trêu chọc anh.

“Người đàn bà khuôn mặt vàng nhợt đó ăn mặc lôi thôi. Là một người đàn ông, nhìn vào cũng không thể nào hứng nổi. Anh có thể sống chung một nhà cùng với ả ta trong một thời gian dài như vậy cũng đã cố gắng lắm rồi!”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 324