Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 326

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Vậy thôi, qua hai ngày nữa em phải quay trở về quê nhà để đón Tết. Nếu như có chuyện gì, chỉ có thể đợi sau Tết.”

“Ừ, đã một thời gian dài mà ông ấy vẫn chưa liên lạc với chúng ta, chắc chỉ là vấn đề nhỏ, bản thân ông ta có thể giải quyết được.”

“Anh à, anh đừng mở chợ đen vào mấy ngày trước và sau Tết, để cho mọi người nghỉ ngơi, cùng quây quần bên cạnh gia đình. Ngoài ra, anh hãy phát cho mọi người thêm một ít lương thực, thịt, để mọi người vui vẻ đón Tết.”

“Được, nghe em hết.” Đường Cường mỉm cười đến mức khóe miệng cũng kéo dài đến tận mang tai. Không chỉ mỗi anh, mấy cậu em trai đứng bên cạnh nghe vậy cũng rất kích động.

Bình thường bọn họ đi ra ngoài, bố mẹ trong nhà đều cho rằng bọn họ ra ngoài làm chuyện dại dột. Bây giờ nếu như bọn họ đem những món đồ này về, vậy là có thể chứng minh cho bố mẹ bọn họ thấy bản thân cũng đang chăm chỉ làm việc, chứ không phải kiểu sống vất va vất vưởng ngoài đường.

Trước ngày nghỉ lễ một ngày, hiếm có dịp nhà máy chế biến thịt phát phúc lợi cho mọi người. Mỗi người được phát một miếng thịt heo đã cắt sẵn, sau đó còn lấy da heo và bán cho công nhân với giá rẻ, Sở Y Nhất cũng mua một túi to. Cô xách đống đồ quay trở về khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước, trực tiếp xách đến nhà của Hà Thúy Lan.

“Chị dâu, chị xem này, nhà máy phát cho bọn em đấy, em lấy một ít qua cho chị đây.” Một miếng thịt heo đó chắc chắn không đủ, Sở Y Nhất lại lấy thêm một ít thịt từ hệ thống trang trại để bù vào. Thịt nhiều đến nỗi khiến đôi mắt của Hà Thúy Lan mở to trừng trừng.

“Ôi mẹ ơi, phúc lợi từ nhà máy tốt đến thế sao, phát thật là nhiều thịt.” Sau đợt cảm khái, Hà Thúy Lan cũng không định lấy, “Em cầm về cho gia đình của em ăn đi, chẳng phải nhóm của anh Quách cũng được phát phiếu thịt hay sao? Đợi ngày mai chị đi ra hợp tác xã mua bán mua về là được rồi.”

“Chị dâu, trong nhà em vẫn còn, phần này là em cho anh chị. Nếu như chị không tin, chị qua nhà em xem đi. Nhà em ít người, ăn có bao nhiêu đâu.” Cô cũng không sợ việc Hà Thúy Lan thật sự đi qua nhà mình, thịt ở nhà cô chỉ có nhiều chứ không có ít.

“Em lại nói lung tung, năm này có bao nhiêu người được ăn thịt đầy đủ đâu chứ.”

“Chẳng phải em làm việc trong nhà máy chế biến thịt hay sao, muốn ăn thịt cũng thuận tiện hơn nhiều. Chị dâu à, chỗ em còn có một ít da heo, chị xem có thể chia cho mỗi nhà một phần được không? Cũng chẳng phải thịt gì, chỉ là ăn thử cái mới thôi.” Trong lòng Sở Y Nhất cứ thấy khó xử, cô nghĩ nếu lấy da heo ra để làm quà tặng cho người ta thì thật là bủn xỉn. Tuy nhiên, cô cũng không thể nào cứ tặng thịt cho từng nhà, cô chỉ có nhiêu đó, không thể giải thích rõ ràng được!

“Tại sao lại không! Đừng cho rằng mớ da heo này không phải thịt, thật ra người bình thường làm gì mua nổi.”

“Vậy thì được, có gì chị dâu phát cho mọi người mỗi phần giúp em nhé.” Sở Y Nhất nói xong, cô xách túi da heo kia để vào bên trong.

“Thu tiền thế nào đây em, bao nhiêu một cân? Em phải nói rõ với chị.” Thì ra Hà Thúy Lan tưởng Sở Y Nhất muốn bán cho mọi người.

“Chị dâu, đều ở chung một khu nhà ở, thu tiền cái gì chứ. Chị đừng có làm loạn lên, chẳng phải sắp đến Tết hay sao, mọi người không chê là tốt rồi. Phiền chị dâu chia cho mỗi nhà một phần nhé.” Sở Y Nhất nói xong, cô sợ Hà Thúy Lan lại thoái thác, cô nhanh chóng kéo Tiểu Bảo quay trở về nhà của mình.

Bây giờ lầu trên chỉ có mỗi gia đình của Cố Hướng Đông. Sau khi Cao Đại Sơn vào tù, căn nhà đó cũng bị thu hồi lại. Nghe nói, Hứa Hương Thảo đã dẫn các con của mình trở về quê nhà. Lỗ tai xem như được làm sạch, làm chuyện gì cũng không cần phải rào trước đón sau nữa.

Nhắc đến da heo, Sở Y Nhất lại nhớ đến món “da heo nấu đông” mà hồi nhỏ từng được ăn. Sau khi nấu chín da heo thì bỏ đông, tiếp đó là cắt thành từng miếng. Nhiệt huyết tuôn trào, cô quyết định sẽ tự tay mình làm món này ăn.

“Vợ, đã thu dọn đồ đạc xong chưa?” Cố Hướng Đông về muộn hơn thường lệ, anh phải xử lý hết mọi việc trong tay, sắp xếp một số đồng chí không cần về nhà để ở lại thay phiên trực ban, có như vậy anh mới yên tâm hoàn toàn. Khi vừa bước vào nhà, anh liền hỏi cô vợ nhỏ.

“Thu dọn cái gì?”

“Chúng ta cần phải thu dọn đồ đạc khi quay trở về xã Hòa Bình chứ. Anh đã báo trước với mẹ rồi, nhà của chúng ta đã được dọn dẹp, chăn bông cũng được phơi khô. Đến lúc đó, chúng ta quay trở về là có thể trực tiếp dọn vô ở.”

“Vẫn chưa, anh thu dọn đồ đạc đi, em vẫn còn đang bận.” Từ tận đáy lòng của Sở Y Nhất, cô không hề muốn dọn dẹp chút nào. Cô cảm thấy đầu óc của mình cứ loan cả lên, lúc nào cũng quên trước quên sau, những món đồ cần phải gom lại thì lúc nào cũng thiếu, vậy chi bằng để Cố Hướng Đông thu dọn giúp cô, như vậy có thể bảo đảm anh sẽ sắp xếp một cách chu toàn.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 326