Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 327

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Được rồi, để anh đi thu dọn.” Cũng không phải là không thể, ai thu dọn mà chẳng giống nhau. Chỉ có điều ngày mai cần phải đi sớm, sợ rằng nếu mai mới thu dọn thì sẽ không kịp.

“Cộc, cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Hướng Đông bước tới và mở cửa.

“Cục trưởng.” Đó là một chàng trai thuộc Cục Điều tra Hình sự, trên tay cầm một chiếc túi.

“Cái này để làm gì?” Cố Hướng Đông cau mày.

“Em vừa đi về thì vợ em bảo chị dâu có tặng đồ cho nhà em, vợ em muốn gửi lại một ít đặc sản quê nhà, bắt em phải đưa cho chị dâu để chị ấy nếm thử.” Chàng trai cười tít mắt, giải thích.

Ồ, thì ra không phải là cho mình, Cố Hướng Đông hơi xấu hổ, anh tưởng là đến để đưa cho mình, hóa ra không phải!

Một lúc sau, lại có người gõ cửa.

Rồi cửa lại vang lên...

Sở Y Nhất vươn đầu nhìn, trên bàn đầy những món đồ to nhỏ, đủ loại màu sắc, trong lòng cô có một cảm giác không nói thành lời. Mặc dù mọi người đều không dư dả gì, nhưng kiểu có qua có lại thế này, không bao giờ lợi dụng người khác, trái tim của ai cũng chất phác đơn thuần.

“Vợ, em định tặng cho người ta cái gì thế?” Cố Hướng Đông hơi tò mò.

“Là da heo mà em mua với giá thấp trong nhà máy chế biến thịt, em nhờ chị Thúy Lan chia cho mỗi nhà một phần. Không ngờ mọi người lại khách sáo như vậy, khiến em cảm thấy hơi xấu hổ!” Ý định ban đầu của cô không phải như thế này.

“Mức độ nổi tiếng của em còn cao hơn cả anh, bái phục!”

Hầy, Sở Y Nhất quyết định tặng thêm cho mỗi nhà một phần da heo nấu đông kèm thêm gia vị. Ừm, cứ vậy mà làm thôi!

Ngày hôm sau, khi mọi người nhận được một phần da heo nấu đông và cái chai gia vị màu đen, thực chất đó chỉ là xì dầu, thì Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông đã sắp đến xã Hòa bình.

Năm nay bọn họ không đi cửa hàng bách hóa để mua đồ nữa, dù gì Cố Hướng Đông cũng biết mình có một hệ thống trang trại mà trong đó cái gì cũng có.

Lần trước bọn họ về cũng đã được nửa năm, lúc đó cây cối hai bên đường vẫn còn xanh thẳm, lần này quay về chỉ có những cọng cỏ khô trơ trụi.

Sở Y Nhất ôm Tiểu Bảo đã ngủ say, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt sáng ngời không giấu được tâm trạng có chút kích động.

“Đưa Tiểu Bảo đây cho anh ôm, em đã ôm rất lâu rồi, lát nữa cánh tay sẽ tê đấy.” Cố Hướng Đông vươn tay ôm lấy Tiểu Bảo.

“Mà này, Tiểu Vương, khi nào thì cậu và Tiểu Lý sẽ kết hôn?”

Tiểu Vương đang nghiêm túc lái xe, vừa nghe thấy lời của Sở Y Nhất, anh đột nhiên ho khan hai tiếng xấu hổ.

“Khụ, chị dâu, chuyện của bọn em thì đợi qua năm rồi tính tiếp.”

Khi Sở Y Nhất nghe Tiểu Vương nói như vậy, cô ước chừng gia đình hai bên có chuyện gì đó không thể thỏa hiệp.

“Có phải gia đình Tiểu Lý đưa ra điều kiện gì không?”

Tiểu Vương cân nhắc một rồi mới nói: “Vốn dĩ em và Tiểu Lý đã bàn bạc xong xuôi, Tết năm nay cô ấy và em sẽ về nhà để ra mắt mẹ em. Nhưng hôm đó khi đến nhà Tiểu Lý, chú Lý và thím Lý bảo em phải chuẩn bị trước phòng tân hôn, còn phải chuẩn bị thêm 300 tệ…”

Sở Y Nhất thở dài, cô cũng không biết phải làm sao với chuyện này. Dù gì người ta gả con gái đi, chuyện phòng tân hôn quả thật cần phải chuẩn bị, bằng không sau khi kết hôn thì sống ở đâu chứ. Còn về số tiền 300 tệ, nhiêu đó cũng khá nhiều, không biết gia đình của Tiểu Lý rốt cuộc có ý gì đây.

“Chị dâu, chị đừng phí sức làm gì, tự em sẽ nghĩ ra cách để giải quyết. Nếu có thể làm được thì em sẽ dốc hết sức mình, nếu thật sự không thể, vậy cũng đành thôi.” Suy nghĩ của Tiểu Vương có hơi cởi mở.

“Ừ, nếu có gì cần chúng tôi giúp đỡ, cậu cứ nói một tiếng.”

“Vâng, cảm ơn chị dâu.”

Sở Y Nhất có tiền, nhưng cô cảm thấy chuyện này không phải là chuyện mà tiền bạc có thể giải quyết được. Nếu không thể trò chuyện được với nhau, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều chuyện rắc rối khác nữa.

Lúc đầu tâm trạng cô rất vui vẻ, nhưng vì chuyện của Tiểu Vương, Sở Y Nhất cảm thấy có chút hụt hẫng. Tuy nhiên, cô không ngờ điều khiến cô càng thêm chán nản chính là khi về đến xã Hòa Bình, cô nhìn thấy Lý Thúy Hoa và Sở Hồng Ngọc.

“Mấy người làm gì ở đây trong dịp Tết Nguyên Đán vậy?” Sở Y Nhất tức giận hỏi Lý Thúy Hoa.

“Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, mày nói chuyện với mẹ mày kiểu gì thế, đón Tết? Đón Tết cái quái gì chứ, không có tiền, không có đồ ăn, uống gió Tây Bắc mà sống à?” Lý Thúy Hoa nhìn đứa con gái lớn được chăm đến nổi mặt mày hồng hào, trong lòng bà rất tức giận. Đứa con gái này chỉ biết bên ngoài, gả đi rồi thì mặc kệ mẹ ruột sống c.h.ế.t ra sao.

Sở Hồng Ngọc nhìn Cố Hướng Đông oai phong lẫm liệt, cảm giác của cô như vừa làm đổ lọ ngũ vị vào trong nồi, cảm giác vô cùng tệ. Nếu như lúc đầu cô gả qua đây, vậy người đàn ông này chính là của cô rồi. Tại sao Sở Y Nhất luôn luôn may mắn như vậy?

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 327