“Uống gió Tây Bắc cũng không cần chạy thật xa đến đây, cứ ở trước cửa nhà mấy người là được rồi …” Sở Y Nhất lẩm bẩm nói.
“Mẹ, vào nhà ngồi đi.” Đây là lần đầu tiên Cố Hướng Đông gặp mẹ của cô vợ nhỏ. Tuy rằng trước đây anh đã nghe cô vợ nhỏ nói qua tình hình của gia đình họ Sở, giờ thì gặp rồi, nhưng anh cũng không thể nào đối xử với bọn họ giống như cô vợ nhỏ được.
Lý Thúy Hoa còn định mở miệng ra mắng Sở Y Nhất, nhưng khi Cố Hướng Đông nói như vậy, bà đành phải nuốt xuống và đi theo Cố Hướng Đông bước vào sân nhà của gia đình họ Cố.
“Con rể, hôm nay là đêm giao thừa, mẹ cũng không ngồi ở trong nhà làm gì. Hai đứa đưa cho mẹ ít đồ mà hai đứa mang về, rồi cho mẹ thêm một ít tiền, mẹ sẽ về ngay.” Lý Thúy Hoa không hề cảm thấy những lời nói của mình sai chỗ nào, rướn cổ ra nhìn chiếc xe hơi mà Tiểu Vương lái đến.
Khi gia đình họ Cố nhìn thấy Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất trở lại, bọn họ rất vui mừng, nhưng niềm hạnh phúc này lại xen lẫn chút bất lực.
Hai mẹ con Lý Thúy Hoa ở đây liên tục hai ba ngày, mỗi lần tới đều ăn vội ăn lẹ. Dù nói như thế nào thì đây cũng là người nhà của Sở Y Nhất, tuy rằng không vui nhưng cũng không thể làm gì được. Vuốt mặt phải nể mũi, cần phải giữ thể diện cho Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất nghe Lý Thúy Hoa nói xong, cô cảm thấy mừng vì đã không xách túi lớn túi nhỏ bỏ lên xe. Trong chiếc xe này, ngoài những thứ vật dụng cần thiết hàng ngày và quần áo cho gia đình ba người thì thật sự không có gì cả. Những món khác đều đã phát cho các chị dâu trong khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước.
“Đây, đồ mà bọn con mang về đều ở đây. Mẹ nói đi, mẹ muốn cái gì. Có phải mấy người không muốn con sống yên ổn, giao thừa đi chặn trước cửa nhà con, sợ nhà chồng đối xử quá tốt với con à? Cho nên muốn tìm cách để gây chuyện với con!” Sở Y Nhất và Tiểu Vương dọn đống đồng trên xe xuống và đặt dưới đất. Cô mở miệng ra là cãi nhau với Lý Thúy Hoa, bà ấy không phải là mẹ cả Tôn, nên cô nói gì cũng được.
Lý Thúy Hoa nhìn đống đồ trên mặt đất, dù thế nào bà cũng không thể tin nổi, hai vợ chồng đi về mà chỉ mang có chút đồ này?
“Nếu không tin thì mẹ tự lên xe coi đi, còn có thể gạt mẹ nữa à.” Nhìn bộ dạng của Lý Thúy Hoa, Sở Y Nhất cười khinh.
Không ngờ Lý Thúy Hoa lại chạy tới và cúi đầu xem xét, Sở Y Nhất tức giận đến nỗi không biết nên nói cái gì, thật sự là có kiểu người như vậy nữa sao.
“Vậy mày đưa cho tao một ít tiền đi, bọn tao tự đi mua. Tết đến, nhà ai cũng đều phải ăn một ít thịt, gia đình họ Cố thật quá keo kiệt!” Lý Thúy Hoa nói với giọng chán ghét.
Nhìn thấy hành động của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất biết chồng cô muốn đưa tiền: “5 tệ, thích lấy thì lấy!” Sở Y Nhất nhanh chóng cầm 5 tệ ra. Cô đoán, nếu như cô không tự lấy, không biết ông chồng ngốc của cô sẽ đưa bao nhiêu nữa!
“10 tệ!” Lý Thúy Hoa mặc cả!
“Không cần đúng không, được, cửa ở bên kia, mấy người đi đi không tiễn!” Nói xong, Sở Y Nhất định lấy tiền trả lại.
“Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt, nuôi mày chắc có ích gì!” Lý Thúy Hoa dùng hai tay giật lấy 5 tệ từ Sở Y Nhất.
“Sau Tết con cần tiền, đến lúc đó con sẽ về nhà mượn một ít, mẹ đừng nói một đồng cũng không có nhé.”
“Mượn cái gì mà mượn, không có!” Lý Thúy Hoa nghe Sở Y Nhất bảo muốn về nhà mượn tiền, trong lòng bà bốc hỏa. Bà sai Sở Hồng Ngọc cầm hết đồ ăn trên đất, không chừa một cái nào, rồi bỏ đi.
Sở Y Nhất lại bỏ thêm một vài món đồ khác lên phía sau chiếc xe, sau đó nói với Tiểu Vương: “Chị có bỏ một ít đồ ở phía sau, em mang về đón Tết cùng với bác gái đi, có chuyện gì thì sau Tết tính tiếp.”
“Vâng, cảm ơn chị dâu.”
“Hôm nay đón Tết, chúng tôi cũng không giữ cậu lại ăn cơm, đi về từ từ đừng gấp, cẩn thận.”
“Vâng, Cục trưởng, vậy em về trước đây.” Tiểu Vương chào mẹ cả Tôn, bố Cố rồi sau đó lái xe rời đi.
“Bố, mẹ.” Lúc này, Sở Y Nhất mới chào mẹ cả Tôn và những người khác.
“Ừ, về là tốt rồi, mẹ đi làm cơm.” Mẹ cả Tôn thấy con trai cùng với con dâu trở về, bà vui mừng khôn xiết.
“Mẹ, để con.” Hà Ngọc Lan đi tới, bây giờ Sở Y Nhất mới nhìn thấy cái bụng hơi phồng lên của Hà Ngọc Lan.
“Chị dâu, vậy là chị có rồi?”
“Ừ.” Hà Ngọc Lan cười ngượng ngùng và gật đầu.
“Là chuyện tốt, chúc mừng anh hai và chị hai. Để em làm cơm, để em làm cho. Cố Hướng Đông, anh xách những món đồ ở bên ngoài sân vào cùng với em đi.” Sở Y Nhất nháy mắt với Cố Hướng Đông, anh cũng gật đầu phối hợp.
Đôi vợ chồng trẻ trở về nhà họ Cố với những chiếc túi lớn, chiếc túi nhỏ rồi nhanh chóng dọn bàn tiệc thịnh soạn.