“Y Nhất, con với thằng út kết hôn cũng đã hơn một năm rồi.”
Sở Y Nhất đang bưng bát, nghe được lời của mẹ cả Tôn, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
“Có thể suy nghĩ đến việc có con…”
Quả nhiên, Sở Y Nhất chỉ đành nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không thất lễ.
“Mẹ, hiện tại công việc của con chưa ổn định nên không vội sinh con. Đợi năm sau khi công việc của con gần ổn định rồi thì bọn con sẽ nghĩ đến chuyện đó. Mau ăn đi.” Cố Hướng Đông ngồi trên giường, nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang ngượng ngùng, anh lên tiếng để chặn những lời nói sau đó của mẹ mình.
“Được rồi, hai đứa có kế hoạch thì tốt rồi. Không nói nữa, không nói nữa, nào, ăn cơm thôi.” Mẹ cả Tôn cũng nhận ra mình quá vội vã, con dâu vừa mới về mà đã nói với nó những chuyện này, thật là không thích hợp cho lắm.
Sở Y Nhất mỉm cười không nói gì, cô thấy Tiểu Xuyên càng ngày càng trầm mặc và kiệm lời hơn so với lần trước cô về đây.
“Tiểu Xuyên, Tiểu Trụ, Tiểu Bảo, mấy đứa ăn nhiều vào, có vậy mới phát triển được.” Nói xong, cô gấp cho mỗi đứa vài miếng thịt.
“Cảm ơn thím nhỏ.” Tiểu Xuyên nói xong câu này thì vùi đầu vào ăn cơm.
“Thím nhỏ à, vẫn chỉ có cơm của thím nhỏ làm là ngon. Nếu như ngày nao cũng có thể ăn được đồ ăn mà thím nhỏ làm thì tốt biết mấy.” Tiểu Trụ cười tít mắt, gọi thím nhỏ không ngớt. Cái miệng của thằng bé ngọt khỏi phải nói.
“Nói lung tung gì đó, con muốn thím nhỏ kiệt sức à?” Hà Ngọc Lan mỉm cười mắng một câu.
“Vậy thì không được, nếu con mà làm thím nhỏ kiệt sức, chú nhỏ sẽ xử con mất.” Tiểu Xuyên lắc đầu rất quả quyết.
“Thằng nhóc này, cháu biết vậy là được.” Cố Hướng Đông nói một câu rất đúng lúc và hợp thời.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng sau lời nói của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất lại cảm thấy có chút xấu hổ. Thật là, trước mặt bọn trẻ mà nói lung tung cái gì đó!
Tình cảm của đôi trẻ đang tốt đẹp, người nhà đều vui vẻ, không ai cảm thấy có gì phải ngại ngùng.
“Nào, nào, nào, uống rượu thôi. Rượu này là do thằng nhóc Lục Ái Quốc mang qua đấy, nó bảo rằng đây là rượu ngon, không biết thật hay giả nữa.” Cố Kiến Quân nâng ly rượu lên và nói với mọi người.
“Ủa? Tại sao năm nay Lục Ái Quốc không đến?” Sở Y Nhất vẫn còn đang nghĩ, sao cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó so với năm ngoái, hóa ra là Lục Ái Quốc không đến.
“Nó ấy hả, thằng nhóc này rất có triển vọng, nó đang hẹn hò với Lưu Thục Phân đó. Năm nay hình như nó về cùng với Lưu Thục Phân để đón năm mới.” Cố Kiến Quân vui vẻ nói. Lục Ái Quốc là người duy nhất hẹn hò với thanh niên trí thức trong xã, bây giờ không biết bao nhiêu chàng trai trẻ trong xã đang ghen tị với anh ta.
Ôi trời, Lục Ái Quốc hành động nhanh thật đấy. Lần trước khi quay về thì cô đã phát hiện ra điểm mờ ám này, giờ trực tiếp đến bước gặp mặt phụ huynh luôn sao. Tuy nhiên, hy vọng bố mẹ của Lưu Thục Phân ưng Lục Ái Quốc, không nên phát sinh thêm chuyện gì khác nữa.
“Anh đừng nói như vậy về Lục Ái Quốc. Năm nay cậu ta tiến bộ không ít, điều này mọi người đều thấy. Bây giờ cậu ta cũng là một thiếu niên có triển vọng, có chí tiến thủ.” Hà Ngọc Lan thấy chồng mình đang trêu chọc Lục Ái Quốc, cô xem vài nói vài câu.
“Thằng nhóc đó khá ổn, anh cũng nói như vậy mà.”
Lục Ái Quốc khiến bao người ghen tị này không ngờ chiều nay lại trở về xã Hòa Bình, sau đó trực tiếp đi thẳng đến nhà họ Cố.
“Này, không phải cậu phải đến nhà của bố vợ à, sao lại về đây rồi?” Cố Kiến Quân nhìn thấy Lục Ái Quốc như mất hồn, sau đó anh nói, “Lẽ nào cậu bị bố vợ đuổi về!”
“Anh hai, anh đừng nói thẳng như vậy được không?” Sắc mặt của Lục Ái Quốc càng thêm xấu xa.
“Có chuyện gì vậy? Nói chuyện với anh hai xem anh có thể giúp em được không.”
“Em tưởng lúc Thục Phân dắt em về là đã nói trước với bố mẹ cô ấy rồi. Kết quả khi em đến nhà của cô ấy, bố mẹ cô ấy hoàn toàn không biết, bọn họ không kiêng nể em ra mặt.” Lục Ái Quốc nói với giọng đau khổ.
“Cô ấy không nói sao, vậy thì cũng không thể trách người ta được, trách ai bây giờ. Con gái không nói không rằng dẫn đàn ông về nhà, trong lòng bọn họ làm sao có thể chịu được. Người ta không kiêng nể đã là nhẹ rồi, trực tiếp đuổi cậu đi về mới là mệt đấy.” Cố Kiến Quân trịnh trọng “an ủi” Lục Ái Quốc.
Sau đó tâm trạng của Lục Ái Quốc càng thêm phiền muộn, không chỉ có chán nản mà cũng không muốn nói với Cố Kiên Quân những lời sau đó nữa. Gì vậy trời, sao cứ cảm giác ông anh hai này đang hả hê mình vậy.
“Này, đừng đi, anh còn chưa nói xong.” Cố Kiến Quân nhìn thấy Lục Ái Quốc tức giận bỏ chạy, anh không hiểu nổi. Vừa nãy không phải còn đang yên ổn hay sao, giờ thì chưa nói xong mà đã bỏ đi rồi, thật xấu tính.