“Buổi tối nhớ qua ăn cơm!” Anh lại hét lên, không biết thằng nhóc đó có nghe thấy không.
“Này, Tiểu Bảo, sao cháu lại ở đây? Bố mẹ của cháu về rồi à?” Lục Ái Quốc tức giận đi về. Đang trên đường đi thì nhìn thấy Tiểu Bảo đang chơi với Tiểu Xuyên, Tiểu Trụ. Anh chị ba của mình đã về rồi sao?
“Chú ơi, cháu về với bố và mẹ.” Tiểu Bảo nhận ra Lục Ái Quốc nên trả lời thành thật câu hỏi của Lục Ái Quốc.
“Vậy thì quá tốt.” Lục Ái Quốc nói rồi chạy như bay về phía nhà của Sở Y Nhất.
“Anh ba, chị ba.”
“Sao cậu lại về rồi? Không phải đón Tết ở nhà bố mẹ vợ à, tại sao giờ lại ở đây?” Sở Y Nhất nghe thấy tiếng hét nên đi tới mở cửa, sau đó thì nhìn thấy Lục Ái Quốc,
“Chị dâu, chị giúp em với.” Như thể cuối cùng đã tìm được cọng rơm cứu mạng, Lục Ái Quốc buồn rầu cầu xin Sở Y Nhất.
“Nhìn điệu bộ này của em… có chuyện thì vào trong nói.”
Sau khi nghe Lục Ái Quốc luyên thuyên một hồi, cuối cùng Sở Y Nhất cũng hiểu ra.
Người nhà của Lưu Thục Phân không biết Lưu Thục Phân đang lén lún hẹn hò. Lần này hai người bọn họ cùng về khiến cho người nhà của Lưu Thục Phân không trở tay kịp, điều này đã để lại một ấn tượng không tốt ngay từ lần đầu khi gặp Lục Ái Quốc. Cộng thêm việc biết được Lục Ái Quốc là một đứa trẻ mồ côi không bố không mẹ, điều kiện gia đình cũng không tốt lắm, bọn họ thậm chí không đồng ý cho hai người ở bên nhau.
“Gia đình cô ấy có đưa ra điều kiện gì không?” Sở Y Nhất nghĩ thầm, tại sao gần đây hay xảy ra chuyện này, Tiểu Vương cũng vậy, Lục Ái Quốc cũng thế.
“Có chứ, yêu cầu xây một căn phòng mới, còn phải có một công việc ổn định có thể nuôi sống cả gia đình.”
Những điều kiện này thật sự rất có tâm, bố mẹ của Lưu Thục Phân thật sự rất thương yêu cô ấy, bằng không sẽ không đưa ra những điều kiện như vậy.
“Vậy thì cậu nên chuẩn bị theo điều kiện của người ta. Là bố là mẹ, tôi không nghĩ điều kiện này khắc nghiệt chút nào, trái lại đây là chuyện rất bình thường.
“Chị ba nói cũng phải, em cũng biết, nhưng một mình em không thể nào thỏa mãn lập tức được hai điều kiện này!” Chính vì bố mẹ của Lưu Thục Phận hiểu chuyện nên anh mới cảm thấy càng khó xử hơn. Nếu như bọn họ coi thường người khác, e rằng Lục Ái Quốc sẽ không đắn đo đến vậy. Cùng lắm thì tiền trảm hậu tấu với Lưu Thục Phân thôi, bảo rằng đã ở bên nhau rồi, có thể làm được gì. Nhưng người ta lại ra tay mềm mỏng như thế này, anh cảm thấy không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được.
“Nếu như cậu xác định muốn sống với Lưu Thục Phân, vạy thì hãy nỗ lực hết sức. Hai ngày nay hãy mang theo một ít đồ và đi qua đó một chuyến, đến tận trước cửa nói lời xin lỗi với bọn họ, bảo rằng lần trước bản thân đến nhà quá đường đột, lần này là muốn chính thức qua chào hỏi. Sau đó thể hiện thái độ của mình một chút, bảo rằng không phải là Lưu Thục Phân thì sẽ không cưới ai, cũng cố gắng hoàn thành yêu cầu của bố mẹ cô ấy.”
“Và sau đó?”
“Sau đó về lại đây, tôi sẽ nói tiếp!”
“Vâng, em sẽ nghe lời chị ba!”
Theo như lời dặn dò của Sở Y Nhất, Lục Ái Quốc kích động lấy hết đồ đạc ra, mua một ít quà, chuẩn bị đi thăm lại lần nữa.
“Đây, cho cậu.” Sở Y Nhất chuẩn bị một số quà tặng và mang chúng đến cho Lục Ái Quốc.
Lục Ái Quốc sững người một lúc khi nhìn thấy gói hàng.
“ Tôi đoán cậu chắc cũng không biết nên chuẩn bị cái gì, nhưng tôi đã hỏi mẹ và cũng đã chuẩn bị theo lời của bà ấy, chắc không sao đâu.” Sở Y Nhất không hiểu phong tục ở đây nên đã đặc biệt đi hỏi mẹ cả Tôn, sau đó chuẩn bị những thứ này và đưa cho Lục Ái Quốc.
“Chị ba...”
“Đừng, đừng, cậu đừng có cảm động đến phát khóc, mau chóng đi đi.”
Cảm xúc đang ấp ủ của Lục Ái Quốc đã hoàn toàn tan biến bởi những lời nói của Sở Y Nhất.
“Em biết rồi chị ba, em đi ngay.” Lục Ái Quốc chạy ra ngoài một hồi rồi quay lại, anh cười tinh nghịch nói, “Chị ba, chị có thể cho em mượn xe đạp không, he he.”
“Bên chỗ anh hai, cậu đi tìm anh ấy đi.”
“Vâng.” Lục Ái Quốc lại chạy đi.
Chiếc xe đạp mà Cố Hướng Đông tặng cho Sở Y Nhất đã được cất trong hệ thống trang trại từ lâu rồi, cô không nỡ đưa cho người khác dùng. Chiếc xe đạp bên chỗ nhà họ Cố là chiếc xe mà Sở Y Nhất đã chỉnh cho giống y đúc để đưa cho người nhà sử dụng. Thật ra phần lớn thời gian đều là do Cố Kiến Quân sử dụng.
“Em hợp tác cho người khác đến nghiện luôn rồi à. Tiểu Vương, Lục Ái Quốc, người tiếp theo mà em muốnh hợp tác là ai nữa đây?” Cố Hướng Đông không khỏi trêu chọc khi nhìn cô vợ nhỏ của mình đang bận rộn.
“Tiểu Vương là cấp dưới của anh, quan tâm cậu ấy cũng là chuyện nên làm. Lục Ái Quốc thì không bố không mẹ, cũng giúp chúng ta rất nhiều chuyện, em chỉ giúp một tay thôi mà.